Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Truyện Loạn Luân anh em và Gay Chiếc Võng Kỳ Diệu


Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình lao động bình dân tại VN, nhà chỉ có 4 người, ba mẹ tôi, tôi và em gái tôi cộng thêm con chó đực tên Lucky. Gia đình tôi có thể nói là một gia đình hạnh phúc, Ba mẹ tôi rất là những người rất quan tâm chăm sóc cho con cái, hàng ngày Ba tôi đi làm công cho một xưởng mộc đến chiều tối mới về. Quý vị biết đó vào đầu những năm 80 cuộc sống ở Việt Nam vô cùng khó khăn, và rồi Mẹ tôi cũng phải ra chợ bán rau để trang trả khó khăn.

Từ đó ngày nào cũng vậy, Mẹ tôi dậy thật sớm để nấu cơm sẵn cho anh em tôi, vì suốt ngày Mẹ phải ở ngoài chợ. Tuy phải bận rộn suốt ngày với việc mưu sinh nhưng Ba mẹ tôi rất nghiêm khắc trong việc học hành của con cái. Mọi việc vẫn diễn ra êm ả cho đến mùa hè năm đó cái mùa hè mà tôi sẽ không bao giờ quên. Lúc đó tôi vừa bước sang tuổi 13 còn em gái tôi lên 9 (ở nhà thường gọi là Bé Mi), ở tuổi 13 tôi bắt đầu có dấu hiệu dậy thì, ngực bắt đầu nở, trong lòng hay bứt rứt một điều gì đó, như đã nói ở trên tình cảm giữa anh em chúng tôi rất tốt đẹp, những khi Ba mẹ đi làm nó thường quấn quít bên tôi và rất nghe lời tôi.

Và mọi chuyện bắt đầu !

Trời tháng 7 Sài Gòn oi bức làm sao, nó oi bức như cái thân thể đang dậy thì của tôi. Một buổi sáng nọ sau khi Mẹ tôi ra chợ như thường lệ, thì con Lucky sẽ vào nhà nhưng hôm nay nó rất lạ cứ quanh quẩn ngoài sân không chịu vào, sau một hồi tìm hiểu tôi mới phát hiện thì ra con Lucky đang cố gắng chui vào cái lỗ chó nhà bên , nơi có nàng chó cái đang kỳ động dục vẩy đuôi mời gọi, tò mò không biết con Lucky sẽ làm gì, tôi chạy vội vào trong rồi nhìn qua bức tường (lúc này chỉ có mình tôi), tôi thấy 2 con chó đang vẫy đuôi lia lịa rồi con Lucky bắt đầu liếm cái âm hộ sưng húp rỉ nước của con chó cái, lúc này con chó cái mơ màng thè lưỡi đứng yên, đột nhiên con Lucky nhảy chồm lên lưng con chó cái và làm cái động tác mà sau này tôi mới biết thế gian gọi đó là "nắc", lúc này không hiểu vì sao mà con cu tôi bắt đầu ngóc lên, một cảm giác nôn nao khó tả đang dâng trào trong tôi khi chứng kiến con Lucky nắc tới tấp vào đích con chó cái cho đến khi nó rã rời và dính lẹo, đó cũng là lúc cảm giác trong tôi lên tới tột độ, con cu tôi bỗng giật giật mấy cái trong khoan khoái và rỉ ra một chút nước nhờn (sau này tôi mới biết đó là tinh dịch). Trở về với thực tại trong đầu tôi bỗng nảy sinh ra bao nhiêu câu hỏi về giống đực và giống cái, chúng ‘cover' nhau là để đẻ con, con người chắc cũng vậy, và thiên hạ chửi nhau ì xèo cái câu "Đ má" mà tôi hoang mang không biết "đụ" là như thế nào? Thì bây giờ tôi đã hiểu "chút đỉnh".

Cứ thế bao nhiêu điều mới lạ đã được tôi nghiệm ra chỉ trong buổi sáng hôm đó. Đến trưa sau khi cơm nước xong, hai đứa lên võng ngủ trưa như thường lệ, đó là thói quen của 2 anh em, mỗi đứa nằm một đầu, tôi nhẹ nhàng thiếp đi và hình ảnh hai con chó giao cấu lại đi qua giấc mơ của tôi, phản ứng tự nhiên con cu của tôi trở nên cứng ngắc tự bao giờ, một lúc sau cảm giác ươn ướt nơi đầu cu làm tôi thức giấc, hạ bộ tôi lúc này y "túp lều dân du mục", tôi mắc cỡ không dám cục cựa vì sợ bé Mi thức giấc, và lúc tôi mắc cỡ chính là lúc tôi chú ý đến bé Mi và cũng như sực nhớ ra nó là con gái. Nhớ lại cách đó vài năm, khi 2 đứa còn tắm chung với nhau tôi thường tò mò nhìn bướm của nó, tôi rất muốn nhìn kỹ cũng như sờ thử xem nó tròn méo như thế nào, nó khác con trai chỗ nào, nhưng tôi không dám vì Mẹ tôi vẫn tắm cho nó. Vì thế cho đến lúc đó tôi cũng chỉ biết con bướm của bé Mi là một đường rãnh nho nhỏ nằm ngay giữa háng, đột nhiên trong người tôi bỗng dâng lên khát khao khám phá mãnh liệt, tay tôi từ từ đi về phía háng con Mi, lúc này vẫn đang say ngủ, và rồi tay tôi cũng chạm vào bướm nó, tôi bắt đầu cảm nhận cái khe hở huyền bí, tôi dùng ngón tay trỏ thám hiểm lên xuống, vì bé Mi không mặc quần lót nên tôi cảm nhận dễ dàng cái khe hở nhỏ xíu của nó, mơn trớn được một lúc đột nhiên con Mi thức giấc khi ngón tay tôi vẫn còn nằm trên bướm nó.
Nó vội hỏi: "Anh Hai làm gì vậy?."
Tôi giật mình ấp úng chưa biết nói sao, thì nó nói tiếp: "Anh Hai rờ cu em !."
Quả thật lúc này tôi đang như ở trên lưng cọp, thu hết can đảm tôi bảo nó: "em cho anh Hai coi cu em nghe, anh thương !".
Nó lo lắng hỏi: "Mẹ có la không anh"
Tôi trấn an nó: "em hổng nói thì mẹ đâu có biết".

Nghe tôi nói như thế nó tự động nhóm đít lên và tuột quần ra, để lộ một con bướm mủm mỉm trắng tươi, định thần lại tôi nhìn kỹ, bướm của con mi quả thật rất đẹp, nó gom lại thành một cái gò nhỏ xinh xinh, chính giữa là một khe hở nhỏ hẹp đến nỗi tôi không thể nhìn thấy gì bên trong, tò mò tôi mạnh dạn sờ thử, con Mi khẽ rùng mình vì nhột, tôi dùng 2 ngón tay khẽ vạch 2 mép rồi nhìn vào bên trong, tôi thấy phía trên một chút là một cục thịt dư nhỏ bằng hạt đậu tương (sau này tôi mới biết đó là mồng đóc), tôi thử lấy ngón trỏ khều khều thì con Mi quạt quạt cái đùi nó
Tôi hỏi: "đau hả".
Nó trả lời: "em nhột".
Lúc này con bướm của nó bỗng săn cứng lại, mồng đóc phồng lên, tôi tiếp tục khều thì mông con Mi lắc lư, tôi ngưng lại nhưng nó lại bảo tôi: "anh Hai gảy cho em chỗ đó đi, em thấy thích thích". Tôi tiếp tục với tốc độ nhanh hơn, lúc này con Mi như bị kích thích khá mạnh, mông nó cứ sàng sàng còn hai đùi thì run bần bật, đột nhiên nó nẩy mông lên cao trân người lại rồi thở ra.
Tôi hoảng hồn hỏi nó: "Em có sao không?".
Nó trả lời: "em không sao, em thích lắm !".
Tôi thở phào nhẹ nhỏm và nhìn xuống, tôi thấy bướm nó ươn ướt giống như tôi. Tôi còn chưa biết phải làm gì thì con Mi hỏi:
"Anh Hai cho em coi cu nghen".

Tôi giật mình nhìn xuống thì thằng nhỏ của tôi đã cứng ngắt tự bao giờ, lúc này tôi thấy hơi mắc cỡ vì trước đó tôi chưa cho ai coi cu cả kể cả những thằng con trai cùng trang lứa. Tôi đang phân vân thì con Mi bồi tiếp một câu: "anh Hai cho coi đi, hổng cho em nghỉ chơi với anh luôn", thấy nó có vẻ giận dỗi tôi hơi lo là nó mà giận nói cho Mẹ biết là nguy, thế là tôi tuột quần ra để lộ con cu nhỏ hơn trái chuối xiêm một chút (tôi mới có 13 mà), cu tôi lúc này chỉ mới mọc một ít lộng tơ, hai tinh hoàn đã bắt đầu phát triển còn da qui đầu cũng gần vuột ra hết. Con Mi mở tròn hai mắt nhìn chăm chăm và kinh ngạc, vì trước đây nó chỉ nhìn thấy cu tôi chỉ cỡ bằng ngón tay, bất chợt nó với tay cầm lấy cu tôi, người tôi nóng lên bởi bàn tay mềm mại ấm áp của nó, một cách tự nhiên nó bắt đầu mân mê cu tôi, nghịch với dái tôi, đến khi nó vuốt ve nơi đầu khất thì tôi cảm thấy rất sướng và bảo nó cứ vuốt như thế nhanh hơn nhưng đừng mạnh quá vì da qui đầu tôi vẫn chưa tuột hết, cứ thế được một lúc thì tôi cảm thấy đầu khất mình buồn buồn, cu tôi bắt đầu giật giật và một dòng nước trắng đục bắn vọt ra, tôi cảm thấy người mình như nhẹ đi, tim đập rộn ràng, một cảm giác lâng lâng thật khó tả. Thấy tôi có phản ứng lạ con Mi lo lắng hỏi:
"Anh Hai sao vậy, anh đau hả?"
Tôi lắc đầu mỉm cười rồi trấn an nó: "Không đâu cưng, anh vui lắm".

Sau khi thám hiểm nhau cả hai chúng tôi thấm mệt và thiếp đi lúc nào không biết và quên cả mặc lại quần.

Đến khỏang 4 h thì tôi thức giấc và nhìn xuống, lúc này con Mi vẫn còn ngủ và cả hai đều trần truồng, tôi lại dùng tay vạch bướm của nó ra xem, tôi thấy khe hở của nó hẹp lắm chỉ có thể cho ngón tay cái của tôi vào là cùng, chẳng hiểu sao con cu tôi lại ngóc lên và tôi tự nhủ "Đụ" chắc có lẽ là đút con cu vô con bướm, trong thâm tâm tôi cảm thấy việc này là hết sức trọng đại, nhìn bướm con Mi mà lòng tôi ngổn ngang trăm mối, tôi bèn xuống võng đi tiểu và rửa mặt cho tỉnh táo, rồi con Mi cũng thức dậy và rửa mặt. Sau đó tôi dặn con Mi đừng nói gì với Mẹ và tôi dọa nếu nó nói là tôi nghỉ chơi với nó luôn, nó mỉm cười ngoan ngoan "Dạ".

Qua hôm sau mọi việc cũng diễn ra tương tự thậm chí nó còn mở lời trước :
"anh Hai ! mình chơi giống ngày hôm qua đi, anh gảy em rồi em vuốt cho anh hai", nhưng lần này nó vuốt cu cho tôi trước rồi tôi ‘gảy' mòng đóc cho nó. Dù vui sướng với những cảm xúc mới lạ nhưng trong lòng tôi vẫn hiện ra một câu hỏi lớn rằng mình làm như vậy có đúng hay không?, lỡ Ba mẹ biết thì sao? nhưng hỡi ôi ! trong cái hoàn cảnh chỉ có hai đứa trẻ ngây thơ cộng với bản năng của một con đực mà tạo hóa đã ban cho, đã thôi thúc tôi đi đến một quyết định táo bạo, tôi sẽ đút cu vô bướm con Mi thử xem sao, tôi bèn nói với nó:
"cho anh đút cu vô cu của em nghen !"
Nó lắc đầu lo lắng: "hổng được đâu anh Hai, cu anh bự quá hà"
Tôi trấn an nó: "được mà, ngoan ! mai mốt đập ống heo anh dắt đi ăn kem"

Nghe tôi nói vậy nó nín thinh vừa mừng vừa lo. Được nước tôi làm tới, tôi nhấc hai chân nó lên và len vào giữa, vì là trên võng nên hạ thể chúng tôi áp sát dễ dàng, tôi dùng một tay banh mép bướm của nó ra, thú thật lúc này tôi cũng hơi e ngại cho nó vì cái lỗ của nó thì nhỏ xíu trong khi thằng nhỏ tôi gần bằng trái chuối, tôi nhẹ nhàng đặt đầu khất ngay cái lỗ và thử ấn vào nhè nhẹ, con Mi khẽ rùng mình và người tôi nóng ran nhưng tôi vẫn chưa thể ấn vào được vì sợ nó đau, loay hoay một hồi chịu hết nổi tôi bèn ấn mạnh một cái để cho đầu khất có thể vào bên trong, con Mi bị đau la lên:
"đau em anh Hai"

Mới chỉ vào cái đầu khất nhưng thấy nó mếu nên tôi phải rút ra (sau này tôi mới biết đầu khất tôi vẫn chưa làm rách màng trinh), lúc này qui đầu tôi cũng bị đau ê ẩm, tôi vội vàng "massage" con bướm nó cho đến khi nó vui vẻ trở lại vì bị kích thích, tôi quyết định thử lần nữa nhưng phải mất khá lâu để trấn an nó, người tôi nóng ran, tôi bị kích thích dữ dội trong quá trình "massage" nó nên tôi vội vàng đặt đầu khất ngay lỗ của nó rồi ấn vào, lần này tôi ấn khá dứt khoát nên đầu khất lọt được vào bên trong, con Mi nhăn mặt và sàn qua sàn lại nhưng vô tình kích thích tôi lên tới tột đỉnh, hai tay tôi kềm giữ hai đùi nó và theo bản năng tôi rướng người tới mà tôi không biết để làm gì, con Mi hét lên rồi khóc sướt mướt, mắt tôi nhòe đi, con cu tôi co giật dữ dội, chừng vài giây sau tôi bắt đầu trở về với thực tại, con Mi đang khóc hu hu và tôi cảm thấy đau rát nơi đầu khất, tôi từ từ nhìn xuống và nhận ra con cu tôi đã vào hết bên trong âm đạo con Mi, cho dù nó như đang bị cái âm đạo nhỏ xíu bóp nghẹt. Tôi biết là con Mi chắc đau lắm, tôi lung túng rút thằng nhỏ ra, trên đầu khất đang rỉ nhớt, da qui đầu của tôi đã bị tuột hẵn ra để lộ một qui đầu đỏ tươi bóng lưỡng, vì thế mà tôi bị đau rát. Trở lại con Mi lúc này nó vẫn khóc hu hu, tôi vội an ủi nó đủ cách, tôi hôn nó, nói cho nó nghe đủ thứ ngon ngọt và tôi cũng không quên dùng tay xoa bướm cho nó, bướm của nó lúc này quả thật đã bị con cu tôi nong cho rộng ra thành một cái lổ xinh xinh, tôi thấy một ít máu rỉ ra, sợ nó thấy rồi đâm hoảng tôi bèn lấy tay chùi sạch, dần dần con Mi cũng nín khóc rồi thiếp đi.

Sau cái lần hai đứa phá trinh cho nhau, chính xác là vậy, con Mi sợ đau nên chỉ cho tôi "gảy" nó mà thôi, còn tôi sợ nó đau nên cũng tạm hài lòng với những cú "vuốt" của nó.

Ba tháng hè trôi qua, anh em tôi lại cắp sách đến trường nhưng may mắn thay năm nay chúng tôi đều học buổi sáng, như vậy chúng tôi lại có những buổi chiều bên nhau. Lúc này tay nghề "gảy vuốt" của chúng tôi đã khá điêu luyện, nước nhờn rỉ ra ngày càng nhiều, cu của tôi có vẻ to hơn trước, bướm con Mi thì hum húp thấy rõ, mông nở to, ngực của nó bắt đầu xây thành gò, mặc dù nó chỉ mới 9-10 tuổi nhưng có lẻ do được tôi kích thích thường xuyên nên nó phát triển sớm như vậy, mỗi lần tôi "gảy" mòng đóc nó thì nước trong bướm nó rỉ ra khá nhiều, và hai đứa trở nên ghiền lúc nào không biết.
Mọi việc cứ thế diễn ra cho đến một ngày ...

Đó là một ngày cuối năm, khí trời se lạnh, những cơn gió mùa thu lặng lẽ tiễn đưa từng chiếc lá vàng khô về với cát bụi, không gian như đọng lại trên những mái ngói nhấp nhô, bên những tàng cây rậm rạp rồi lan tỏa theo những vệt khói lam mờ trong gió, thời gian cũng có vẻ như bị cái không gian đó níu kéo, vạn vật vẫn đang uể oải chờ đợi một sự hồi sinh rực rỡ sẽ đến trong nay mai.

Hòa mình vào thiên nhiên, cảnh vật đầy thi vị đó trong tôi như tuôn trào một sức sống mãnh liệt, đối với tôi cuộc sống lúc này mới đẹp làm sao, sáng đến trường, trưa về quất quít bên đứa em gái đến chiều. Lúc này tôi bắt đầu bước sang tuổi 14, cơ thể tôi nảy nở hẳn lên và đã ra dáng một gã đàn ông, nách và cu tôi cũng đã mọc ít lông dài chừng 1 cm, có thể nói lúc này tôi cao khoảng 1m65 và cu tôi dài khỏang 13cm, qui đầu nở to trong rất oai vệ, đây là điều làm tôi rất tự hào trước đám bạn cùng trang lứa bởi không có đứa nào có thể so sánh với tôi. Về phần con Mi như đã nói ở phần trên có lẽ do được tôi vuốt thường xuyên mà cơ thể nó cũng nảy nở thấy rõ, ngực đã có gò , mông nở to còn chân thì dài ra, bướm con Mi giờ đây trông thật hấp dẫn, nó hum húp đỏ mọng tuy rằng chưa có lông, thú thật là kể từ lúc tôi đút cu vào lỗ bướm của nó tới nay tôi rất thèm đút vào nữa nhưng sợ nó đau nên tôi cũng tạm hài lòng với những gì đang có, nó cũng vậy rất hài lòng với những ngón tay ngày càng điêu luyện của tôi, có những lúc nó sướng quá nó hít hà nảy mông đành đạch, bướm rỉ nước ướt cả tay tôi làm tôi cũng sướng lây theo nó. Mỗi ngày lặng lẽ trôi và ngày đó cũng đến ...

Hôm đó Ba tôi đi đám ma của một người bà con đến khuya mới về nên Mẹ tôi phải trông cửa, còn hai anh em tôi đến 10h là phải lên giường đi ngủ sớm. Nhà tôi chỉ có 1 cái buồng làm bằng ván ép, trong buồng có 1 cái giường là nơi Ba mẹ ngủ, còn 2 anh em tôi thì cùng ngủ chung trên 1 cái giường đặt sát vách buồng, các bạn biết không có nhiều đêm tôi giật mình bởi những tiếng động lạ phía trong buồng, những tiếng rên nho nhỏ rồi như tiếng da thịt chạm nhau lách tách lúc thưa lúc dày cùng với tiếng rít của chiếc giường gỗ, tất cả tạo ra một thứ âm thanh làm tôi hoang mang tự hỏi "không biết Ba mẹ đang làm gì nhỉ", sau nhiều lần như vậy một sự tò mò phát sinh trong tôi, tôi lén lút đục một cái lỗ ở vách buồng ngay đầu nằm của tôi. Rồi đêm sau tôi lại nghe những âm thanh đó, tôi bèn nhìn vào cái lỗ mà tôi đã đục trước đó và tôi thất vọng vô cùng, tôi chỉ nhìn thấy một tấm màn vải đen thui căng ngang giường của Ba mẹ tôi. Số là Ba mẹ tôi là những người rất cẩn thận trong việc sinh hoạt vợ chồng, nên trước khi hành sự họ luôn kéo màn lại, khi đạt cực khoái thì họ cũng cố kiềm hãm tiếng rên, thậm chí Ba mẹ tôi thường đợi cho hai anh em ngủ say rồi mới hành sự.
Đêm nay có vẻ như mọi đêm, tôi nhẹ nhàng thiếp đi, đến độ nửa đêm tôi bị giật mình bởi tiếng của Ba mẹ tôi trong buồng vọng ra, giọng Ba tôi có vẻ như ông đã sương sương 3 xị, còn giọng Mẹ tôi thì có vẻ như âu yếm, nũng nịu :
"thôi đi anh, mai sáng em chìu mà !"
"anh muốn yêu em bây giờ à !". Ba tôi nhừa nhựa
"thôi mà, anh xỉn rồi, ngủ đi, mai em bù cho!". Rồi tôi nghe tiếng Ba mẹ tôi hôn nhau "chóc ... chóc", "buông em ra" "hông" "á..." "đây nè" ...

Đến lúc này sự tò mò trong tôi lại trỗi dậy, tôi bèn ngó vào cái lỗ xem sao, và thật bất ngờ cái cảnh mà tôi ao ước được xem bấy lâu nay đang hiện hữu trước mắt tôi, có lẽ tôi đã gặp may vì đêm nay Ba mẹ tôi đã không kéo màn lại như mọi khi, tôi đoán là họ chủ quan nghĩ rằng anh em tôi đã ngủ say nên mặc sức mà luyến ái, hai tay Ba tôi đang mò mẫm trên mình Mẹ rồi lần lượt gỡ từng cúc áo, bộ ngực rắn chắc nhô cao của Mẹ tôi dần hiện ra với 2 đầu vú đỏ thẩm, Ba tôi đớp ngay và bú một cách say sưa khiến cho Mẹ tôi phải hít hà như ăn ớt, 2 đầu vú của Mẹ săn cứng lại, có lẽ sự quyết liệt của Ba đã làm cho Mẹ kích thích mà ngoan ngoãn chìu chồng, lúc này tiếng rên của Mẹ như đồng tình với những cú đốp của Ba, 2 tay của Mẹ cũng bắt đầu vào cuộc, nó vuốt ve tấm lưng trần rắn chắc của Ba tôi, rồi như có mắt nó lần mò về phía hạ thể của Ba như đang tìm cái gì đó không thể thiếu, như hiểu được điều này Ba tôi nhón người lên để cho Mẹ tôi tuột chiếc tà lỏn ra một cách nhẹ nhàng, lúc này Ba tôi hòan toàn trần truồng và đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con cu của Ba, tôi vừa kinh ngạc vừa nể phục Ba tôi bởi con cu của ông to có hạng, nó dài khỏang 17 cm với đầu khất đỏ sậm có hình dáng như một trái mận nhỏ đang sừng sững trong lòng bàn tay của Mẹ, tay Mẹ đang nâng niu vuốt ve nó như một bảo bối. Trong lúc Ba tôi say sưa bú thì tay ông cũng tìm đến háng Mẹ tôi để lục lạo khiến cho bà phải sàng qua sàng lại, miệng thì rên rỉ cho đến khi Ba tôi tuột hẳn quần bà, Mẹ không mặc quần lót, chắc là do thói quen nên khi bà hòan toàn trần truồng thì tôi nhìn thấy một cái mu rậm rạp đen xì nhô cao, suýt nữa thì tôi đã bật cười khi nghĩ đến cái mu nhẵn nhụi của con Mi. với ánh sáng của bóng đèn cà na cộng với khoảng cách từ vách buồng đến giường Ba mẹ nên tôi chỉ có thể nhìn được như vậy. Sau một hồi vờn nhau, Ba tôi nhỏm dậy lách mình vào giữa hai đùi của Mẹ tôi, hai đùi bà dang rộng ra chờ đợi, Ba tôi một tay chống một tay cầm cu đưa đầu khất ngay cửa mình của Mẹ rồi từ từ hạ người xuống, Mẹ tôi rên một tiếng nho nhỏ hai chân quắp lấy hông Ba tôi, lúc này con cu của tôi đã cứng ngắt, người tôi nóng ran tim đập rộn ràng, Ba tôi bắt đầu nắc Mẹ tôi, ông nắc từ từ rồi nhanh dần, có lúc ông đổi sang chiến thuật khác ông nắc từng cái nẩy lửa khiến cho Mẹ tôi rên thành tiếng "ối ! chết em rồi, sướng quá anh ạ !"
Ba tôi cũng đáp lại " cho em sướng nè, sướng nè ..., hồi nãy còn làm bộ ...". Ba tôi đụ dai thật, ông nắc cỡ 15 phút rồi mà chưa chịu ra, Mẹ tôi thì chỉ còn biết rên rỉ hưởng thụ, hai vú của bà tưng tưng theo nhịp nắc của Ba, Ba tôi bắt đầu nắc nhanh và mạnh, người ông rướng lên cao như để cho con cu vào được sâu hơn, rồi như không còn cầm cự nổi ông bắt đầu nắc dồn dập vào bướm của Mẹ tôi, chứng kiến giây phút cụp lạc của Ba me,ï bất giác tôi nắm lấy con cu như muốn nổ tung mà vuốt liên hồi, rồi đến khi Ba tôi trân mình ngã quỵ trên người Mẹ tôi cũng là lúc cu tôi co giật dữ dội phun ra một dòng nhớt làm ướt cả tay tôi, chân tôi như không còn đứng vững nữa, tôi thở ra khoan khoái rồi nhẹ nhàng ra lu nước rửa tay, rửa cu.
Đến khi tôi trở vào thì Ba mẹ tôi đã lăn ra ngủ, họ trần truồng ôm nhau ngủ say sưa như cố níu kéo khoái lạc ở lại với họ lâu hơn. Nhìn con Mi chàng hảng ngủ say sưa mà con cu lại trỗi dậy, hình ảnh Ba đụ Mẹ lại hiện lên, tôi rất muốn tuột ngay quần con Mi để đút cu vào nắc ngay lập tức nhưng tôi không dám, bởi tôi sợ làm con Mi đau nó sẽ la làng lên thì chắc tôi chết, dù sao tôi cũng chỉ là một cậu bé 14 tuổi mà.

Thế là tôi đã biết người ta đụ thực sự là như thế nào sau khi chứng kiến cảnh Ba mẹ tôi làm tình, tôi vừa thỏa mãn vừa tự hỏi "mình sẽ làm giống Ba", "nhưng với ai ?", "dĩ nhiên là với con Mi rồi", "nhưng bằng cách nào", trong đầu tôi ấp ủ bao dự định cho ngày mai. Chuông đồng hồ điểm 12 tiếng và tôi nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Qua hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường, nhưng trong tôi dường như có một gì đó hơi bất thường, hình ảnh Ba mẹ quần nhau, những suy nghĩ mới về tình dục, về chuyện trai gái cứ lẩn quẩn trong tôi và lẽ dĩ nhiên nó cũng kích thích bản năng sinh lý của tôi, cái bản năng mà sao này tôi cho là di truyền của Ba mẹ tôi cả con Mi cũng vậy. Những dòng suy nghĩ của tôi cuối cùng cũng dừng lại ở một quyết định, tôi sẽ làm giống Ba tôi thử xem, nghĩa là tôi sẽ đút cu vô bướm con Mi lần nữa rồi nhịp nhịp, nhưng bằng cách nào đây? Khi con Mi vẫn còn sợ đau. Dùng vũ lực chăng? Không khó nhưng đó là điều tôi không muốn, đơn giản vì tôi không thích dùng vũ lực hơn nữa nó là em gái tôi. Vậy thì còn cách gì? Cả buổi sáng hôm đó tôi cứ mãi suy nghĩ làm sao để đạt được mục đích của mình mà con Mi sẽ không phản đối. Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra được một chút tia sáng, tôi nhớ lại lúc Ba tôi vuốt ve Mẹ tôi, bà ấy trở nên đờ đẫn như người mất hồn, miệng ú ớ những câu nhảm nhí, tục tĩu. Đó là khi Ba tôi mút hai đầu vú của mẹ, Ba tôi mút ngon lành như một đứa trẻ mút kem lần đầu tiên vậy. Không những thế, tay Ba tôi lả lướt, khám phá hạ thể của Mẹ, mỗi khi ngón tay ông ấy len lõi vào khe của bà thì mông bà giật nảy lên cứ như bị điện giật vậy, hai đùi quíu rồi khua như hai mái chèo trong cơn bão, rồi nó cứ dang rộng ra như chờ đợi. Đó cũng chính là lúc Ba tôi len lỏi vào giữa, Mẹ tôi lúc này chẳng biết trời trăng gì cả cho tới khi Ba tôi đặt đầu dương vật ngay cửa mình mà đẩy vào, thì Mẹ tôi rú lên trong khoái lạc.
Đến trưa, tôi và con Mi bắt đầu kịch bản cũ, nhưng lần này tôi chủ động hơn. Sau khi hai đứa thoát y xong, tôi bắt đầu hôn nó như Ba hôn Mẹ, tôi hôn lên má, lên trán rồi xuống môi, nó hơi ngạc nhiên nhưng hợp tác, rồi tôi bắt ngoạm lấy vú nó mà mút, nó bị nhột nên đẩy tôi ra và hỏi:
-Anh làm gì vậy? Làm em nhột quá hà!
-Em thấy đã hôn? Tôi hỏi lại nó. Nó chỉ nhoẻn miệng cười mà không nói gì, thế là tôi cúi xuống tiếp tục mút, nó lắc lư né tránh nhưng tôi cứ bám theo, lúc này đôi vú cỡ hai trái chanh của nó bị kích thích nên săn cứng, đầu vú đỏ hồng nhỏ xíu mới tuyệt làm sao, nó như hai viên linh đơn mà bất cứ một con người phàm tục nào đều có lần ước ao được nếm thử . Được một lúc nó không còn né tránh nữa mà trân mình để đón nhận những cú đốp của tôi, người nó nóng lên, tay chân vung vẫy trong vô thức, hơi thở khẩn trương. Thừa thắng xông lên, hai bàn tay tôi bắt đầu vào cuộc, tay phải tôi nhanh chóng tìm về chốn cũ, tôi dùng đầu ngón tay mơn trớn ngay khe bướm, chà chà hột le bé xíu, còn tay kia tôi massage hai gò vú rồi lên cổ xuống bụng. Được masage hầu hết các vùng trọng địa, con Mi liên tục hít hà rên rỉ, tay nó quờ quạng bắt bướm còn hai thì quẩy đạp lung tung, theo bản năng hai chân từ từ dang rộng ra để tiếp nhận bàn tay em ái của tôi, cứ mỗi khi tay tôi rời ra là nó nảy mông lên tìm kiếm, cứ thế mà bướm con Mi đã ướt nhẹp nước nhờn. Những phản ứng của nó làm tôi bị kích thích cao độ, dương vật tôi đã cứng ngắc tự bao giờ, nó rỉ ra một ít nước nhờn, để làm mát chăng? Nhận thấy chiến thuật của mình bắt đầu có tác dụng, tôi nhẹ nhàng lách vào giữa hai đùi con Mi, môi tôi vẫn không rời núm vú, tôi nhẹ nhàng trườn lên cho đến khi tôi cảm nhận qui đầu của mình chạm vào khe bướm, có lẽ con Mi vẫn nghĩ là ngón tay của tôi. Không thể chờ lâu hơn nữa, tôi rướng người về phía trước cho đầu dương vật đi vào, từ từ qui đầu lọt qua khe hở, thêm một chút thế là phân nữa dương vật tôi đã vào bên trong, con Mi vẫn đang trên mây,. Tôi hớp một ngụm không khí để lấy thêm can đảm, tôi nhô người cao lựa thế nắc mạnh vào, dương vật tôi chui hết vào bên trong. Đó cũng là lúc con Mi trợn mắt, la lên:
-AAAaaaaa...., Uuuuuiiiiii... anh Hai làm gì vậy? Nó hỏi
-Có đau không em, anh xin lỗi nghen. Tôi vừa trả lời vừa trấn an nó
-Em hổng đau, hơi thốn thôi, anh làm nhẹ nhẹ thôi. Nó nói
-Ưøa anh hứa, anh thương em lắm. Tôi vỗ về âu yếm nó, tôi thật hạnh phúc với thành công mới của mình và cảm thấy rất phấn khích, tôi bắt đầu rút ra rồi đẩy vào một cách nhịp nhàng, bướm con Mi quả thật rất bót, nó bó sát lấy dương vật tôi, nếu không có nhớt nhiều tôi nghĩ khó lòng mà nhịp được. Cứ mỗi lần tôi nhịp là con Mi lại rên ư ử làm tôi cũng sướng lây. Tôi nhịp càng lúc càng hăng, con Mi cũng vậy, nó vừa rên vừa quờ quạng lung tung, chắc là nó sứơng lắm. Rồi bỗng nhiên nó thở nhanh, hai chân quắp lấy đùi tôi- nó get orgasm. Cùng lúc đó dương vật tôi cũng cảm nhận được sự co thắt nơi bướm con Mi, sự co thắt đó kích thích tôi tột độ, tôi hết cầm cự nổi và thế là tôi tăng tốc, tôi nắc dồn dập cho tới khi dương vật co thắt trong khoái lạc, nó như trút hết tinh dịch vào tử cung con Mi. Tôi đỗ gục trên mình con Mi trong khoái cảm đến tột cùng. Nó cũng vậy, dường như nó chưa bao giờ được sướng đến như vậy, mắt nó lim dim mơ màng, hơi thở khoan thai. Tôi rời mình nó rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, mang theo những xúc cảm ngây ngất, bất tận ...

Thế là, kể từ lúc tôi đụ con Mi lần thứ hai, cả hai đứa đều cảm thấy hạnh phúc với những khoái cảm tột đỉnh vừa đạt được. Ngày lại qua ngày hai đứa ngập chìm trong khoái lạc, chuyện đụ đéo đã trở nên thành thục, cơ thể hai đứa ngày một nảy nở, lúc này bướm con Mi trông hấp dẫn làm sao, nó hum húp và dường như mọng nước, nhiều lúc hai đứa đi chơi đôi khi tôi bắt gặp những ánh mắt soi mói thèm thuồng của đủ loại đàn ông mà chúng tôi gặp, những ánh mắt đó như dán chặt vào háng con Mi rồi trở nên đờ đẫn.

Thời gian dần trôi, cho tới khi tôi được 15 tuổi đó cũng là năm tôi học lớp 9. Cho tới lúc này tôi vẫn chưa ý thức được đụ đéo của mình với con Mi sẽ đi tới đâu, tôi chỉ mơ hồ rằng chuyện đó dường như không được tự nhiên cho lắm, khiến cho tôi phải giấu diếm suốt hai năm qua, tôi vẫn chưa hiểu "loạn luân" là như thế nào.

Rồi tôi bước vào lớp 9, tôi được học về sinh lý con người, những điều tôi thắc mắc dần hiện ra qua những bài học, tôi đã hiểu về cấu trúc cơ thể con người, các chức năng của từng bộ phận trong cơ thể. Những buổi học mà tôi thích nhất là những buổi học về cơ quan sinh dục của con người, về quá trình sinh sản ... Và rồi tôi được dạy tại sao các loài sinh vật không nên giao phối cận huyết, bởi vì khi sinh ra những thế hệ tiếp theo chúng sẽ bị double những gen xấu và mang nhiều bệnh tật. Điều làm tôi sững sờ là sự giao phối cận huyết ở người thì người ta gọi đó là sự loạn luân. Một sự thật phũ phàng dần hiện rõ hơn lúc nào hết, tôi với con Mi đã chơi gần hai năm qua. Lòng tôi nặng trĩu "Oh my God !".
Kể từ đó trong đầu tôi cứ lẩn quẩn những câu hỏi "Phải làm sao đây?", "Tôi phải dừng lại thôi?". Rồi thì nó cứ ám ảnh tôi mãi, nó len lỏi vào trong giấc mơ. Trong mơ tôi thấy mình đụ con Mi như điên như dại, bỗng một ngày chúng tôi bị mẹ phát hiện, bà ấy khóc nức nở đòi thắt cổ chết đi cho xong, còn chúng tôi thì lạy lục van xin, và tồi tệ hơn nữa là bụng con Mi trương lên sau đó ít lâu. Tôi dường như hét lên trong mơ "Oooh my Gooood ..". Đến khi con Mi lay động tôi : "Anh hai làm sao vậy ?" thì tôi mới biết mình đang nằm mơ - một giấc mơ khủng khiếp, người tôi ướt đẫm mồ hôi, một lúc sau mới trấn tĩnh lại được. Tôi trấn an:
- Anh không sao, anh nằm thấy ác mộng đó mà. Nó hỏi :
- Anh hai thấy gì kể cho em nghe đi ? Tôi trả lời bâng quâ :
- À ! không có gì đâu. Thật tình là tôi không biết có nên kể cho nó nghe hay không ?
Bao nhiêu nhận thức mới và những cơn ác mộng đã làm cho con lợn lòng tôi xìu xuống thấy rõ, tôi cố gắng tránh mặt con Mi, bằng cách viện cớ đi học bài ở nhà bạn, nhưng cho dù tránh cỡ nào thì cũng có lúc phải gặp nó, những lúc hiếm hoi đó là con mi sà vào người tôi đòi trả bài, tôi cảm thấy bối rối và tội lỗi, nhưng chưa dám nói sự thật cho nó biết, thế là tôi đành phải đụ con Mi một cách miễn cưỡng cho xong chuyện. Về phần con Mi, nó rất buồn khi thấy tôi ngày càng lạnh nhạt với nó, mãi đến một hôm nó buồn hiu hỏi tôi :
- "Anh hai hổng thương em nữa phải hông ?" Tôi hơi bối rối trước câu hỏi của nó nhưng cũng vội trấn an :
- "Hổng có đâu ! Anh thương mà!"
- "Sao anh hai cứ đi hoài, hổng chơi với em nữa ?"

Lòng tôi se lại, rối bời, tôi không biết phải nói sao cho nó hiểu. Tôi lặng thinh không nói gì, thời gian trôi qua không biết là bao lâu, hai mắt con Mi đã rươm rướm tự bao giờ. Và thế là tôi quyết định phải nói cho nó hiểu và chấp nhận một sự thật phũ phàng đó. Quả thật tôi gặp rất nhiều khó khăn khi giải thích cho nó hiểu. bởi vì nó chỉ nghĩ đơn giản đó là một trò chơi kín giữa hai đứa mà thôi, đôi khi tôi còn dọa nó rằng nếu cứ chơi tiếp tục thì nó có thể sẽ có em bé trong bụng, bụng sẽ to dần lên rồi mọi người sẽ biết, Ba mẹ sẽ cạo đầu hai đứa rồi đuổi đi ...

Cuối cùng rồi con Mi cũng chấp nhận sự thật đó. Hai đứa phải ngậm ngùi "ăn chay", điều này quả rất khó khăn khi mà cả hai đã ăn mặn quen rồi. Thế là tôi đành thủ dâm cho đỡ "ghiền" vậy và con Mi cũng thế nó cứ chui vô nhà tắm mà rên hư hử. Thú thật đôi lúc tôi thèm quá chỉ muốn đè con Mi ra mà đụ và tôi biết nó cũng rất muốn, nhưng rồi lý trí đã chiến thắng khi tôi nghĩ về gia đình về những gì tôi học được ở trường. Tôi đã rời xa con Mi, nhưng những cảm giác hỗn độn vừa tội lỗi vừa khát khao cứ ám ảnh tôi mãi cho đến vài năm sau, tôi tình cờ được biết theo kết quả nghiên cứu của các tổ chức chuyên nghiên cứu về các vấn đề liên quan đến tình dục, thì họ cho biết có hơn 70% số người được hỏi cho biết là đã từng có những hành vi tính dục với các anh chị em ở các mức độ khác nhau. Tôi thật sự ngạc nhiên và cảm thấy như được an ủi phần nào, sự thăng bằng trở lại trong tôi, tôi vui vẻ dấng thân vào những cuộc phiêu lưu tình ái mới và đó là những câu chuyện khác.

Hết


Truyện Làm Tình của anh Lái Xe

Wap Truyện Sex: Tôi đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh trăng tròn bên ngoài. Bây giờ là ba giờ sáng, thời điểm yên ắng nhất trong đêm. Tôi có thể nghe tiếng thở đều của người tình phía sau lưng.

Khó có thể tin được mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua, kể từ lúc tôi đến đây.

Tôi là Jon, 42 tuổi và là tài xế xe tải.

Tôi làm nghề này từ rất lâu, tôi đoán là do di truyền. Cha tôi từng là một tài xế xe tải, chú tôi, anh tôi cũng như thế... Tôi đoán bạn có thể hiểu điều này. Cha truyền con nối.

Tôi thích nghề này, thích nghe tiếng động cơ mạnh mẽ gầm rú làm rung rinh cặp mông khiến bạn có cảm giác thật phê.

Tài xế xe tải là những lãng tử, những tâm hồn cô đơn, và tôi không phải là trường hợp ngoại lệ. Những dặm đường dài vô tận trên xa lộ, chỉ có chiếc radio làm bạn, còn lại cuộc đời bạn gắn liền với con đường và bánh xe.

Nhưng cho dù đó là sự thật thì chúng tôi hầu như chẳng lo lắng gì về nơi ăn, chốn nghỉ.

Một giấc ngủ ngon ban đêm là điều giúp chúng tôi rong ruỗi trên dặm đường dài cho ngày hôm sau.

Trong nhiều năm làm nghề này, mỗi người lái xe đều có những chỗ riêng mà họ yêu thích. Đôi khi đó là một khách sạn bình dân, đôi khi là một nhà trọ nhỏ xinh xắn ở đâu đó trong thị trấn.

Nơi tôi thích là Khách sạn “The Brit”.

Nơi đây do một cặp vợ chồng người Anh lớn tuổi làm chủ, những con người đáng yêu có khả năng làm cho bạn có cảm giác ấm cúng, tự nhiên như đang ở nhà, ngay cả khi bạn thực sự cách nhà một quãng đường rất xa. Bất cứ khi nào đi ngang qua, tôi đều muốn ghé vào đây nghỉ đêm.

Charles và Edna Rood quản lý khách sạn trong hơn ba mươi năm nay mà tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có bất cứ sự thay đổi nào.

Nhưng tôi đã lầm và đêm qua tôi đã phát hiện mình sai lầm như thế nào. Trong khi tôi chộp chiếc túi xách để bên chỗ ngồi của phụ lái, tôi để ý thấy chiếc xe Ford Mustang cũ kỹ của vợ chồng họ không còn ở nơi đậu xe như trước. Thay vào đó là một chiếc Avalanche mới toanh, xinh xắn. Một chiếc xe thật to.

Khi tôi bước vào hành lang hẹp, tôi để ý ngay rằng có điều gì đó thay đổi. Vậy là cái gì ? Trời đất ơi, hầu như mọi thứ.

Những tấm rèm cũ tối om đã được mang đi, được thay bằng những tấm có màu xanh lá non, làm cho phòng ốc trông dễ thương hơn. Cái sừng nai đã không còn, ngay chỗ ấy là một bức tranh nhắc tôi nhớ đến Bob Ross thật nhiều.

"Tôi có thể giúp gì cho anh ?".

Một giọng nói mượt mà hấp dẫn làm tôi quay lại nhìn người đàn ông sau quầy. Tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.

Bạn có hiểu cái cảm giác khi bạn làm cho một gã tài xế như tôi bị sốc không ? Nếu có thì bạn sẽ hiểu ngay khi tôi nhìn thấy người đàn ông đó. Tôi suýt nín thở. Người này trông chỉ quá ba mươi đôi chút, vẫn nhỏ tuổi hơn tôi, mái tóc nâu xẫm, mắt cũng màu nâu đen. Những người như vậy tôi đã gặp nhiều trong đời.

Người đàn ông có đôi mắt khiến bạn mới nhìn phải dè chừng, nhưng cùng lúc ấy bạn chỉ muốn ôm chầm lấy, đẩy vào góc nhà và đắm đuối với những nụ hôn cháy bỏng. Vẫn đôi mắt ấy, sâu thẳm bên trong dường như thấp thoáng một nỗi buồn kỳ lạ.

Người đàn ông cười thật tươi, lúc ấy tôi mới để ý rằng mình nhìn người đàn ông không chớp mắt.

“Thưa ông, tôi có thể giúp được gì ạ ?”, người đàn ông lại hỏi.

Tôi nghĩ rằng đó là lúc bắt đầu mọi chuyện, ít nhất là theo suy nghĩ riêng tôi.

Trong suy nghĩ của mình, tôi lột trần người đàn ông và nhét cặc vào trong thân thể nóng hổi ấy. Tôi phải lúc lắc đầu đôi ba lần trước khi lấy lại bình tĩnh để trả lời.

"Tôi... ơ... tôi cần một phòng, chỉ cần nghỉ một đêm thôi".

Tôi đọc tên mình để người đàn ông ghi vào sổ đăng ký. Tôi nhích tới gần bàn, cố để nhìn kỹ người đàn ông ấy một chút. Đôi mày dài, rậm; không giống mày đàn bà. Lưỡng quyền cao ráo, đôi tay khỏe khoắn nhưng hơi nhỏ. Đôi vai rộng và eo thon hẹp. Tôi bóp lấy tay mình cố kềm chế lòng ham muốn, không để tay mình chạm vào người đó.

Người đàn ông trao chiếc chìa khóa cho tôi (con số 6, con số may mắn của tôi), rồi quay lại làm việc. Vừa quay lưng đi, thì tôi quay lại gọi người đàn ông :

"Xin lỗi, thưa ...".

Người đàn ông nhìn tôi, đôi mắt nâu mở to.

"Cứ gọi tôi là Rood, thưa ông. Tôi là Malcolm Rood”.

Tôi cười đáp, và lập tức quáng mắt vì nụ cười tươi tỉnh của người đàn ông.

"Ông Rood. Xin được hỏi Charles và Edna hiện đang ở đâu ạ ?”

Người đàn ông chồm tới sát quầy, như sẵn sàng trò chuyện.

"Ba mẹ tôi về Anh rồi. Ông bà đã lớn tuổi không còn đủ sức để làm việc 24/24, suốt cả năm. Vì vậy tôi từ Luân Đôn đến đây. Trước là giúp cho ba mẹ và bây giờ như ông thấy đấy. Khách sạn “The Brit" đã thuộc về tôi. Ông là khách quen của ba mẹ tôi phải không ? Tôi nhận ra tên ông”.

Tôi nhìn người đàn ông mà thực ra chẳng nhìn thấy gì cả, trí óc tôi đang quay về những đêm mà Charles, Edna cùng tôi bên nhau, uống bia, tán gẫu, cười cười nói nói.

Lúc ba mẹ tôi mất cách đây 6 năm trong một tai nạn giao thông, tôi đến đây với trái tim đau khổ. Đêm ấy không có ai có thể cảm thông và gần gũi, chia sẻ với tôi như Edna.

Và mỗi lần tới đây, tôi biết chắc căn phòng tôi yêu thích sẽ được để dành riêng cho tôi. Luôn luôn như thế.

Luôn luôn là con số 6.

Tôi xăm xoi chiếc chìa khóa trong tay, sau đó ngẫng đầu lên đáp :

"Phải, tôi là khách thường xuyên. Và giờ vẫn thế. Tôi không thường thay đổi thói quen của mình. Tôi thích nơi này".

Bây giờ còn khoái hơn thế nữa, tôi nghĩ thầm.

"Ông có dùng bữa tối không ?".

Trước đây, tôi vẫn ăn tối cùng Charles và Edna. Tôi gật đầu và trở về phòng mình.

Bữa tối hôm ấy thật dễ chịu. Thức ăn ngon, bia lạnh, và có cả bạn bè - Malcom. Sau khi dọn món cho khách, Malcolm đến ngồi ở bàn ăn của tôi.

Không lâu thì tôi cảm thấy anh chàng tự nhiên như đã quen từ lâu, giống như cách cư xử của cha mẹ anh ta. Người đàn ông chỉ trò chuyện đúng lúc, không làm phiền trong lúc tôi đang ăn. Và dần dần tôi có cảm giác thoải mái như ở nhà.

Sau đó thì tôi trò chuyện về những điều riêng tư, cũng giống như tôi đã từng nói với ba mẹ người này.

Càng về khuya, khách trọ lần lượt trở về phòng, chỉ còn Malcom và tôi còn ngồi lại.

Vẫn không để ý, đề tài trò chuyện chuyển dần sang những điều thân mật hơn. Mãi một lúc tôi mới có đủ can đảm hỏi xem tại sao anh chàng lại có đôi mắt buồn như thế. Người đàn ông ngước lên nhìn tôi tỏ ra kinh ngạc. Sau đó thì nói nhỏ :

"Anh là người đầu tiên nhận ra chuyện ấy".

"Bộ những người khác ngu ngốc hoặc mù hết sao".

Tôi không ngờ mình nói khá lớn tiếng, tới khi thấy có một người đàn ông trong quán nhìn tôi cười, thì tôi phát ngượng và chột dạ.

"Hoặc có thể là cả hai cũng nên", anh chàng đáp lời.

Tôi gật gù.

"Có lẽ là cả hai. Chuyện gì xảy ra vậy ? Có muốn kể cho tôi nghe không, dù rằng tôi hoàn toàn là người xa lạ ?".

Người đàn ông liếc nhìn tôi một lúc như để xét đoán trước khi quyết định kể sự thật về mình.

"Lúc tôi quyết định đến đây thì... chính là lúc người yêu tôi bỏ đi".

Tim tôi đập thình thịch muốn rơi ra ngoài. Bạn gái người này đã bỏ anh chàng, thế là anh chàng tới đây và giờ đang ngồi với tôi ở bàn ăn này, cùng tôi trò chuyện.

Chẳng nghĩ ngợi gì khác, tôi vỗ vai người đàn ông, an ủi :

"Rồi anh sẽ tìm cho mình một người khác. Một người xứng đáng với tình yêu của anh".

Người đàn ông lại liếc nhìn tôi, lần này tôi thấy trong ánh mắt ấy bừng lên tia hy vọng.

"Anh nghĩ vậy thật sao ?".

Tôi gật đầu. Người đàn ông nghiêng người chăm chú nhìn tôi. Sau đó, người đàn ông sầm mặt tỏ vẻ giận dữ, quay mặt nơi khác.

Tôi ngạc nhiên và hỏi xem có chuyện gì, nhưng người đàn ông cứ lắc đầu và dợm đứng dậy.

Một lần nữa tôi quàng tay lên vai người đàn ông vỗ về, lần này người đàn ông không tỏ ra khó chịu. Tôi lại hỏi vì sao anh chàng có thái độ như thế, người đàn ông trả lời với giọng nói vẫn còn run.

"Anh làm tôi nhớ tới anh ấy".

Anh làm tôi nhớ tới anh ấy. "Anh ấy" ư ?

Những từ này cứ u u trong đầu và tôi không thể gạt bỏ ra ngoài được.

Người đàn ông còn khá lúng túng và đẩy tay tôi ra. Người này lẩm bẩm gì đó, sau đó bảo người giúp việc dọn bàn, hấp tấp nói lời chúc ngủ ngon rồi lĩnh đi mất.

Tôi ngồi ở đó ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì... cái cảm giác lúc chạm vào người đàn ông và nghe những lời tâm sự người ấy khiến con cặc tôi ngọ ngoạy trong quần.

Đã gần nửa đêm, tôi vẫn còn thao thức. Đôi mắt buồn rười rượi của Malcolm, giọng nói nhẹ nhàng gần như tuyệt vọng. Tất cả những thứ ấy làm tôi khó ngủ.

Tôi cứ trở mình lăn qua lăn lại, không thể tìm được một giấc ngủ bình yên

Hẳn là không còn ai đi lại bên ngoài nên tôi quyết định thả bộ một lát, hy vọng sau thời gian ấy, tôi có thể tìm được một giấc ngủ yên.

Đêm trăng tròn vằng vặc một màu sáng trắng mát dịu trong khi tôi lững thững ra đường. Đi bộ gần một giờ thì tôi quay về khách sạn. Nhưng trong đầu tôi vẫn còn những ý nghĩ lởn vởn, giống như con mèo cứ đuổi theo cái đuôi của chính mình.

Malcolm… thật đẹp trai. Thật hấp dẫn.

Và chính xác là loại đàn ông có thể gây ra nhiều chuyện phiền phức cho bạn. Một thứ phiền phức làm cho bạn chỉ muốn ở lại đây mãi mà không muốn lên đường... hoặc ít nhất là mỗi tuần phải quay về một lần chứ không phải mỗi tháng một lần.

Tôi định tìm nước uống để trong xe tải rồi quay về lối đậu xe, nhưng thình lình tôi nghe có tiếng động. Trời đêm tĩnh mịch vì thế tôi có thể nghe rõ mồn một. Đó là tiếng cót két phát ra từ chiếc xích đu. Tò mò, tôi lần theo tiếng động cho tới lúc đến một góc khách sạn.

Anh chàng đang đu đưa dưới ánh trăng.

Malcolm.

Dáng người thật tuyệt mỹ. Người đàn ông dường như bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, anh chàng ngẫng đầu lên nhìn vào mắt tôi. Tôi nuốt nước bọt thật khó khăn, cảnh trước mắt dường như không phải là sự thật. Với vẻ duyên dáng uyển chuyển của loài mèo, người đàn ông rời chiếc xích đu bước đến bên tôi. Lúc này đôi mắt hầu như một màu đen huyền, anh chàng đưa tay rờ rẫm gương mặt tôi. Giọng nói xúc động, hơi khản đặc :

"Em chỉ muốn quên anh ấy".

Và.... anh chàng hôn tôi. Anh chàng ép đôi môi lên môi tôi khao khát.

Tôi đã thất bại. Tôi hoàn toàn không còn cơ hội để thoát khỏi vòng tay phiền toái của người đàn ông này. Và tôi cũng không muốn điều đó. Đôi mắt sầu thảm của người đàn ông đã quanh quẫn trong tôi suốt đêm và bây giờ tôi đã có anh chàng trong vòng tay của mình. Làm sao có thể từ chối người này khi mà cả hai chúng tôi đều mong đợi nhau, đều ham muốn và cần có nhau. Một sự thèm khát hừng hực.

Vì thế tôi hôn chàng trai với tất cả nỗi đam mê và khao khát. Tôi chìm đắm trong nụ hôn, ôm chặt tấm thân thon nhỏ sát vào người và hôn cuồng nhiệt.

Lúc buông ra, cả hai đều suýt nín thở và người nào cũng nứng cả. Anh chàng không hề rời mắt khỏi tôi lúc hai chúng tôi quay về phòng, phòng ngủ của tôi.

Tay tôi run run, tra mãi mà chiếc chìa không tài nào vào ổ khóa được, anh chàng mỉm cười. Trời ơi, chắc bạn cũng hiểu, tôi đâu còn như bọn trai trẻ. Có một người đàn ông tuyệt vời như Malcolm thèm muốn đối với tôi chẳng phải là một chuyện bình thường, không run tay mới là chuyện lạ. Malcolm lấy chìa khóa từ tay tôi và mở cửa phòng. Khi cánh cửa khép lại phía sau, Malcolm đẩy tôi bật ngữa tôi ra giường, hấp tấp cởi quần áo nhanh như chớp và đè lên người tôi.

Lúc hôn nhau, tôi vẫn nghe tiếng anh chàng thì thầm.

“Em biết, anh không phải là anh ấy. Nhưng hãy giúp em quên anh ấy đi. Chỉ đêm nay thôi, làm ơn giúp em với”.

Tôi nâng gương mặt Malcolm và nhìn vào mắt người đàn ông. Tôi nhìn thấy ước muốn lãng quên cuộc tình đã mất. Ước muốn ấy cuối cùng trở thành một điều gì đó khác thường, mới mẻ hơn. Tôi chỉ gật đầu, gương mặt Malcolm rạng rỡ hẳn lên với nụ cười trên môi. Trước khi tôi kịp phản ứng thì Malcolm mở cúc áo sơ mi tôi đang mặc và cởi nhanh.

Người đàn ông tỏ ra nhanh nhẹn, tôi phải thừa nhận chuyện đó. Chỉ đôi ba phút mà anh chàng đã lột sạch, không còn thứ gì trên người tôi và cái miệng hau háu đang làm những điều kỳ diệu cho tôi. Khi cặp môi miết trên cặp vú, tôi thấy gai gai cả người. Mỗi lúc tôi cảm thấy càng khó thở khi cái miệng xinh xắn nhưng hết sức điệu nghệ lướt qua từng phân da thịt tiến dần xuống con cặc đang nứng cứng ngắc bên dưới.. Tôi chỉ còn biết bấu chặt mép giường trân mình chịu đựng một cách tuyệt vọng... Lúc đôi môi cuối cùng miết sát con cặc thì tôi chỉ còn biết rên rĩ khoái lạc.

Phải ! Chuyện xảy ra như thế. Lâng lâng như lên trời. Sướng cực. Đê mê.

Malcolm liếm tôi, bú tôi, làm cho mắt tôi phải tóe sao. Những ngón tay mò mẫm hai hòn dái, nhưng ngay sau đó thì một ngón tay thọc sâu trong người tôi. Khô quá, đau lắm !

Tôi la lên, nửa vì đau, nửa lại sướng.

"Chúa ơi", tôi rên lên, "muốn làm gì hãy cho anh biết trước mới được...".

Người đàn ông chỉ mỉm cười. Không biết ở đâu có sẳn một tuýp dầu bôi trơn, người đàn ông quệt lên ngón tay, rồi đút cả hai ngón tay vào mông tôi. Những ngón tay dấn sâu, rà quanh. Cảm giác nhột nhạt, rồi tê rần.

Cái chỗ ấy ! Tôi suýt la làng. Trời ơi, cái anh chàng này ! Những ngón tay thụt vào rút ra từ cái lổ hẹp, trong khi miệng người đàn ông không rời con cặc của tôi. Tôi cảm thấy càng lúc càng khó giữ mình, sung sướng mỗi lúc một nhiều.

Bỗng nhiên tôi cảm nhận nơi ấy bị nong rộng, ngón tay thứ ba nhập cuộc chuẩn bị cho một thứ lớn hơn.

Tôi được chuẩn bị cho người đàn ông này.

Người đàn ông dừng lại đột ngột mặc cho tôi rên rĩ cố cưỡng lại. Sau đó Malcolm đè lên người tôi và cặp môi nóng bỏng ấy dán vào môi tôi. Tôi cảm nhận con cặc Malcolm nhích từng phân một vào người tôi. Từng phân một, Malcolm thúc cặc vào cái lổ đang háo hức của tôi, Malcolm chiếm hữu tôi, cậu ấy lấy tôi, biến tôi thành người của cậu ấy.

Tôi lả người ra vì ngây ngất khi con cặc ấy đâm ngập, sát đám lông háng của Malcolm. Tôi lịm người muốn bật khóc vì sướng, vì Malcolm đang lấy tôi, Malcolm đụ tôi...

Người đàn ông bắt đầu nẫy đì, con cặc đẩy tới trước, trượt vào hang, sau đó lại kéo ra thật xa, cặp mông nhổm cao. Và dường như không còn tự chủ được nữa, người đàn ông bắt đầu đụ tôi, mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một sâu. Cái cảm giác nóng bỏng của từng phân thịt da con cặc của Malcolm. Malcolm chống một tay xuống giường, hơi nghiêng người vừa đụ vừa sục cặc tôi. Tôi gào thét, tôi sắp phát điên lên. Ôi, Malcolm ! Lấy anh đi, đụ anh nữa đi. Đụ anh đi ! Tôi lảm nhảm những lời nói dâm dật, mà bình thường nếu ai nghe được lời ấy, chắc rằng tôi sẽ vạch đất mà chui. Nhưng lúc này, những lời nói ấy lại ép phê cực kỳ, nó càng làm tôi hứng khởi, hai chân tôi gài chặt sau mông cố kéo để Malcolm đẩy hết chiều dài con cặc vào lổ đít mình, trong khi hai tay lần bóp cặp vú trên bộ ngực lực lưỡng người đàn ông. Tôi đã mất kiểm soát, sức mạnh một gã tài xế xe tải to con như tôi đã khuất phục trước nỗi đam mê xác thịt

Thề có chúa, người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn rất thiện nghệ chuyện chinh phục, chiếm đoạt và biết cách kéo dài cuộc ân ái khiến tôi phải quy phục hoàn toàn. Mồ hôi người đàn ông rơi trên thân thể đang oằn oại rên xiết của tôi. Những phát dập mông làm tôi điếng người, ứa nước mắt vì khắp người tê tái. Tôi chỉ muốn suốt đời bên cạnh Malcolm, muốn con cặc Malcolm luôn ở trong người tôi, muốn được Malcolm đụ dai như hôm nay, tôi chỉ muốn được ngữa háng hứng nguyên con cặc Malcolm... tôi... tôi... Như con ong chăm chỉ hút nhụy hoa, Malcoml hết lật xấp tôi xuống, rồi bắt tôi chổng mông, rồi gác chân tôi lên vai, rồi xốc tôi dậy mà đụ đứng. Tôi giống như con búp bê mụ mẫm, ngây dại vì sung sướng cùng cực.

"Anh chịu hết nổi rồi, Malcolm", tôi thều thào nói như sắp đứt hơi trong khi Malcolm không ngừng nẩy đì từ phía sau đụ tới, đồng thời tay người đàn ông sục lia trên thân cặc của tôi. "Malcolm, a... ôi Malcolm". Tôi chỉ còn biết gọi tên tình nhân.

Người đàn ông nằm bên cạnh, con cặc vẫn còn nguyên trong lổ. Cả hai đều mệt lữ, không đủ sức nhúc nhích chân tay. Chúa ơi, không thể tưởng tượng được.

Vài phút sau thì Malcolm đã ngủ khò, vẫn còn nguyên trong đít tôi.

Bây giờ, tôi đang đứng đây vào 3 giờ sáng, đang nghe Malcolm thở đều và tự hỏi sao mình lại dễ dàng bị khuất phục đến như vậy.

“Jon ?”.

Giọng người đàn ông còn ngái ngủ và có chút ngạc nhiên. Tôi quay sang nhìn Malcolm. Tóc tai rối bù, mắt vẫn còn nhắm híp, chỉ có cặp môi vễnh lên như chờ đón một nụ hôn.

Bỗng nhiên tôi hiểu ra việc phải làm. Không chút do dự, tôi bò lên giường bên cạnh Malcolm, ôm chặt người đàn ông của tôi vào lòng

“Anh đây”, tôi thì thào vào tai cậu ấy, cảm thấy thân thể Malcolm run rẫy.

Ngày mai tôi phải lên đường rồi. Nhưng tôi sẽ quay lại. Không phải vào ngày kia, cũng không phải vào tháng tới. Tôi sẽ quay lại vào tuần tới, vì tôi nghĩ mình tìm được một nơi còn đáng giá hơn cả một chỗ nghỉ đêm mà mình ưa thích.

Mông Malcolm ép sát vào háng tôi, tôi chới với vì bất ngờ, khi tôi cảm nhận sức nóng bên trong người Malcolm bao quanh con cặc của mình, tôi biết mình đã "về đến nhà".

Hết

Truyên Dâm Đãng Nhật Ký Của Billy Chase

Ừm...ok...thôi được rồi...làm sao mình bắt đầu đây? Okay...ừm...chào? Tốt, bây giờ mình lại đi nói chuyện với một quyển tập, điên thật!
Ok, được rồi, đây là quyển nhật kí mới của mình. Cô giáo văn bảo mình phải viết một cuốn nhật kí trong suốt học kì này, thành ra... Nhưng mình sẽ viết 2 cuốn nhật kí lận, mà cuốn này chỉ dành cho mình thôi. Một mình mình thôi! Cuốn kia, mình sẽ bịa đại những chuyện hay ho một chút, những chuyện vụn vặt thường ngày chẳng hạn... Miễn sao người ta đọc cảm thấy chấp nhận được với một thiếu niên mới lớn là được rồi. Nhưng cuốn này, cuốn này thì khác. Tại sẽ không ai được thấy nó hết. Không ai được đọc hay chấm điểm nó hết. Sẽ không ai biết được toàn bộ những tư tưởng ma giáo trong này là của mình. Không bao giờ!

Cho nên, ừm...Chắc là mình nên tự giới thiệu một chút. Dù gì cũng là lời mở đầu mà. À, mình tên là Billy Chase, 14 tuổi (Chỉ còn 10 tháng nữa là 15 rồi). Mình cao khoảng 5 feet 8, tóc vàng, mắt nâu. Mình hơi thiếu cân so với độ tuổi này, nhưng mình sẽ tăng cân lẹ thôi. Mình không ốm lắm, cũng không mập lắm. Giọng mình cũng bắt đầu qua khỏi thời kì nhừa nhựa rồi! Cảm ơn trời! Sao mà mình ghét cái thời gian đó quá! Mà nghĩ lại, mẹ hiền yêu dấu của mình lại đi một quyển sách tặng mình ngày sinh nhật! Cuốn sách bệnh hoạn với tựa đề "Điều gì xảy ra với tôi", một trong những quyển sách dạy cho con trai và con gái biết về cơ thể của mình và những chuyển biến trong thời kì dậy thì. Lúc đó mình "Ghê quá! Mẹ này!". Sao cũng được, thường thì mình không thích nói lảm nhảm nhiều như vậy, nhưng mà đây là cuốn nhật kí của mình, của mình, nên nếu mình không được phép nói nhảm ở đây thì mình còn được phép nói nhảm ở đâu nữa?

Chà, nói đến đoạn đáng sợ nhất rồi. Ok, Billy...Chỉ là một cuốn tập thôi mà. Đâu có ai đọc được đâu, đúng không? Ok...đây, đây...Mình là gay. GAY! Mình bú cu và thích cu! Thở dài...Trời đất ơi, không thể tin được mình lại đi viết những câu kinh như vậy vào đây! Nhưng mình đã hứa với bản thân là sẽ không gôm xóa gì hết trong này, với lại mình sẽ không ngừng viết cho đến khi nào hết cuốn tập thì thôi. Thành ra nói tiếp. Đây là lần đầu tiên mình viết cái từ này. "Gay"... Nghe sao thấy dơ dáy quá. Không ai biết, chỉ mình mình thôi, mà mình cũng ước được trở lại làm con nít để khỏi phải biết. Chấp nhận chuyện này thật khổ. Có vài đứa con gái nghĩ mình dễ thương, nhưng tụi nó chỉ tốn thời gian vô ích. Không phải mình không thích tụi nó, chỉ có điều con gái không kích thích mình được như con trai. Ví dụ như cảnh Jamie Cross ở trong phòng tắm! Trời ơi, phải chi con được nói chuyện với cậu ấy một lần, một lần thôi! Jamie tuyệt vời lắm, cậu là nguyên do vì sao đồng tính luyến ái tồn tại trên cõi đời này! Để cho tụi con trai thấy được cậu hấp dẫn cỡ nào! Mắt cậu trông đẹpppp lắm! Cả môi nữa! Mọi thứ...Nếu trên đời này có một đứa con trai mà mình phải hy sinh cuộc sống cho thì chắc chắn đó phải là Jamie Cross.
Thôi được rồi, bây giờ mình sắp phải đi. Mình sẽ giấu quyển nhật kí này trong mớ giấy tập lộn xộn dưới gầm giường. Đó là chỗ bí mật mình biết mà ngay chính mẹ mình cũng không tìm ra. Mẹ mình nhiều chuyện lắm! Gặp lại sau vậy, nhật kí! Bảo trọng!
Billy

Ngày 20 tháng 3

Mình cứ tưởng là hôm nay mình sẽ có đủ can đảm để đem cuốn nhật kí này vào trường nhưng lại không làm được. Chỉ nghĩ đến chuyện có người khác đọc được thôi là cũng quá sức chịu đựng của mình rồi. Mình có thể hình dung được cảnh một đứa nào đó giựt lấy cuốn tập, đọc lớn lên cho cả lớp nghe, trong khi mình cố gắng giựt lại từ tay nó. Mình sẽ không bao giờ sống sót nổi cảnh đó. Cho nên mình để nó ở nhà, đợi đến khi đi học về rồi mới viết. Ngày mai mình sẽ đem nó theo. Mình hứa mà! (Ngéo tay!). Hahaha, giờ mình lại đi nói xạo với cuốn nhật kí của chính mình. Chẳng biết mấy người bị tâm thần có bắt đầu điên kiểu như vậy không?

Bữa nay cũng không có gì đặc biệt. Jimmy lặp đi lặp lại câu chuyện hài của nó đến mười mấy lần trong phòng tập thể dục, nhưng vẫn chẳng thấy có gì đáng cười. Melissa lại được điểm A bài kiểm tra đại số, làm cho cả lớp không ai được nâng điểm hết. Grrr! Phải chi bữa nào mình nhét tài liệu vào người nó, để nó hết le lói. Mà sao nó cũng không màn cái nhìn ganh tị của người khác. Chắc là mỗi người có cái khiếu riêng... Oh...Bữa nay mình lại thấy Brandon trong thư viện. Thở dài... Ok, được rồi, chỉ có trong này mình mới nói thật được thôi, thành ra mình cũng nên nói sơ về Brandon một chút. Nhưng cũng phải đính chính là không phải là mình yêu Brandon hay gì hết, đa phần là vì con tim mình sẽ luôn thuộc về người con trai đẹp trai hấp dẫn không chối cãi được Jamie Cross! Kiss kiss kiss! Trời ơi, đẹp trai quá! (Chùi nước miếng, hình như hơi bị giống con gái hay là gay một chút... Sorry! Hehehe!). Mà Brandon cũng dễ thương lắm, lại hiền lành nữa. Không biết có bao giờ cậu ấy bắt gặp mình lâu lâu đắm đuối nhìn cậu không nhỉ? Tóc cậu màu nâu nhạt, mắt to, màu nâu đỏ. Giống như mắt nai vậy. Cậu ấy cũng khá cao, người thon, mềm, nói chung là ... dễ thương. Cậu thì ngồi trong thư viện làm bài tập gì đó, còn mình thì...ngồi ngắm cậu được một lát. Mà, dâm tặc như mình, mình nghía luôn cả mông cậu. Mà bạn biết không, khi ai đó đang ngồi, bạn có thể thấy được đường cong của mông họ ngay nơi mông họ tiếp xúc với ghế? Đúng rồi...Nó đó...Thở dài...Đường cong của Brandon trông được lắm. Mình học chung môn khoa học với Brandon, nhưng tụi mình không có nói chuyện gì nhiều. Mình nghĩ chắc cũng không sao, tại vì trường học chỉ mới bắt đầu được chừng một tháng thôi. Nhưng cũng tốt nếu mình có dịp bắt chuyện với cậu ấy. Theo kiểu bạn bè thôi, hiểu không?

Hôm nay như vậy là đủ rồi, mình và Sam sắp ra khu đồi chơi. Oh, đúng rồi! Sam là thằng bạn thân nhất trên đời của mình. Tụi mình biết nhau cũng lâu, lâu lắm rồi. Mình có lúc cũng phải thừa nhận rằng nó dễ thương nhưng nghĩ như vậy chẳng khác nào đi hôn anh hay em trai mình. Không bao giờ! Còn về cái đồi? Đó là chỗ tụi mình tụ tập. Gần đây có một khu công viên mà không ai thật sự chú ý đến, riêng chỉ có tụi con nít khu này, mà trong công viên có một con đồi lớn ngay chính giữa. Tụi mình hay lại đó nói chuyện, cười đùa, nói chung là đủ thứ. Nó không biết gì về chuyện mình thích con trai, mà chắc là sẽ không bao giờ biết. Nhưng mọi thứ khác mình có thể chia sẻ với Sam mà không phải ngại gì hết. Oops! Chắc là Sam đang bấm chuông cửa, phải chuồn đây! Gặp sau!
Billy

Ngày 21 tháng 3
Trước khi cảm thấy có lỗi về chuyện này, mình cũng nên lên tiếng trước là mình thật sự có tính đến chuyện đem cuốn nhật kí vào trường bữa nay. Thiệt mà! Mình chỉ... sơ ý để quên nó ở nhà thôi. Ok, ok, có thể là mình không có sơ ý để quên. Nhưng giờ cũng chưa phải lúc mình bắt đầu xách theo trái tim và tâm hồn mình mọi lúc mọi nơi. Không cần phải gấp, còn thiếu gì thời gian. Thôi, nói nhiêu đó cũng đủ rồi. Có tin vui!!! Thử đoán xem bữa nay ai nói chuyện với mình??? Đoán đi!!! À mà khoan, làm sao bạn biết được, bạn là cuốn tập muh!!! Rõ chán! Là Jamie Cross!!! Trên đường đi vào lớp, mình thấy cậu ấy hắt xì, nên mình nói "Bless you!", và rồi cậu ấy quay lại nhìn mình... NHÌN MÌNH... rồi nói "Cảm ơn!". Bình thường thì chuyện cảm ơn chẳng có gì đặc biệt, nhưng mà đây là Jamie Cross bằng xương bằng thịt!!! Thiên thần tóc vàng, mắt xanh, đẹp trai và cực kì dễ thương, niềm khao khát của mọi đứa con trai và những thằng gay kín trên trái đất này! Mình sướng muốn phát điên! Ok, bây giờ mình bắt đầu có suy nghĩ giống tụi con gái rồi, nhưng cũng chẳng sao! Con trai cũng có cảm giác vậy. Tụi con trai cũng cảm thấy phấn khởi với những chuyện vụn vặt như mọi người khác thôi. Mình đâu cần thiết phải cứng rắn trong chuyện này. Mình cũng có quyền được cười khúc khích hay thở gấp khi nhìn thấy người mình thương chứ. Jamie hấp dẫn nên mình thương cậu ấy, chỉ đơn giản vậy thôi. Hy vọng ngày mai cậu lại hắt xì nữa!

Bữa nay mình có nói chuyện với Simon. Simon là một đứa thông mình, trí thức, có đầu óc, đeo kiếng này nọ, và cực kì dễ thương, nhưng cũng chẳng ai thèm để ý đến việc đó tại không ai thích giao du với Simon. Mình chẳng bao giờ hiểu được tại sao mọi người lại lạnh lùng với cậu như vậy. Chắc tại cậu không biết cách ăn mặc, thành ra tụi kia không muốn chơi. Mình thường thắc mắc làm sao khiến một người thì được coi là thánh trong khi người khác lại bị khinh rẻ ở cái chốn này. Ý mình là, giống như chẳng có tiêu chuẩn gì hết? Có phải về ngoại hình? Hay tính cách? Hay tài chính? Thành tích thể thao? Tiêu chuẩn lúc nào cũng đổi, mà chẳng có ngày nào như ngày nào. Và nếu ai đó không thay đổi kịp thời theo trào lưu, người đó sẽ chịu cảnh lên voi xuống chó nhanh đến chóng mặt. Mình đã từng chứng kiến vài trường hợp như vậy... Sao cũng được, mình lâu lâu cũng có nói chuyện với Simon chút chút, nhưng tụi mình chỉ mới trở thành bạn cách đây vài tháng thôi. Thật ra... mình hơi xấu hổ về việc này... nhưng mình có lần mơ thấy Simon. Một buổi tối, chẳng có lí do gì cả. Cậu chỉ... ở đó... trần truồng... và sẵn sàng... và mình nghĩ chẳng cần phải kể thêm chi tiết cũng đủ biết chuyện gì diễn ra sau đó. Thành ra gặp mặt cậu ở trường buổi sau đối với mình cũng hơi là lạ. Mình nghĩ mình kết bạn với Simon với hy vọng sẽ được ngủ với cậu một ngày nào đó. Hehehehe, mình quả là một thằng dâm tặc. Nhưng cũng hay, Simon thật ra cũng là một đứa bạn tốt.

Bữa nay mình phải ở nhà một mình, tại Sam bị phạt ở lại trường. Hahaha, có khi mình cũng chẳng hiểu nổi nó. Làm sao nó lại nghĩ nó có thể quăng đôi giày của Jimmy LaPlane lên trên nóc nhà??? Nó thì nghịch ngợm nhưng đôi khi mình cảm thấy nó hơi quá đáng, nếu bạn hiểu ý mình nói gì. Mà thật ra thì ai cũng vậy thôi, đúng không? Sao cũng được, mình về nhà đã gần hai chục phút rồi mà vẫn chưa thủ dâm nữa. Đúng rồi... Có gì thắc mắc không? Mình 14 tuổi... và mình thủ dâm! Hơn một lần mỗi ngày! Thủ dâm vui hơn là làm bài tập, nó vừa giúp mình thư giãn vừa tập thể dục, tăng cường sự phối hợp ăn khớp giữa mắt và tay, nâng cao khả nâng tập trung cùng trí tưởng tượng và sáng tạo, mà nó cũng giúp con nít tập tính tự giác lau chùi. Đó là cách giáo dục hoàn hảo nhất cho một đứa con trai đang lớn như mình. Cho nên... Xin lỗi nha, bây giờ mình phải kiếm một cái vớ cũ để hô biến một lát... Jamie, mình tới đây, babe... Gặp lại sau!

Billy.

Ngày 22 tháng 3

Tuyệt! Mình đọc lại những ngày vừa qua chỉ thấy toàn thủ dâm, nghía trai với tưởng tượng nhăng nhít. Có phải là tệ không chứ? Chẳng biết nữa, nhưng nhiều khi mình chẳng thấy mình "gay" chút nào. Nghe khó tin thiệt nhưng mà đó là sự thật. Mình thức dậy, đến trường học, cũng làm một người bình thường như mọi người. Thì mình có nghía trai hơi bị nhiều một chút, mà mình nghĩ đến chuyện làm tình cũng nhiều... Nhưng đâu phải cuộc sống mình chỉ có thế. Ừ thì, mình cũng chưa từng làm chuyện đó, nên nói chính xác thì tình dục không dính dáng gì tới cuộc sống của mình. Có lúc mình thấy chẳng có chuyện gì to lớn. Giả sử mai mốt mình thú nhận chuyện của mình (Đừng có mà nghĩ đến chuyện đó, Billy!!!), chẳng lẽ mình sẽ trở thành một người khác? Chẳng lẽ mình sẽ nói chuyện khác đi, đi đứng kiểu khác, thay toàn bộ tủ quần áo, đi ngoài đường với con 'bíp' lọt ra ngoài hay chân mang guốc? Thôi, chắc mình nên hài lòng với cuộc sống bình thường hiện giờ là được rồi.

Sam chắc là lại gặp rắc rối với ba mẹ về vụ bị phạt lần trước rồi, nên có vẻ mình lại có thêm một ngày ở nhà một mình nữa. Cũng hay. Hiện giờ mình không có hứng lắm. Không hẳn là chán, cũng không phải là vui. Chỉ là một trong những lúc mà bạn muốn làm cái gì đó... nhưng lại hoàn toàn không có ý kiến là làm cái gì. Giống như mình muốn, nhưng lại không có đủ hăng hái để làm. Mình chắc là khi lớn sẽ không còn cảm giác này nữa. Ít ra thì cũng hy vọng như vậy. Thật bực khi nghĩ vậy là bình thường. Bữa nay không có gì để nói. Lại phí hết một trang nhật kí! Cũng không hẳn. Mình nghĩ mọi thứ đều có tầm quan trọng riêng của nó. Ai biết được, một ngày nào đó , khi mình đọc lại, lại thấy việc mình ghi lại những chuyện như vầy là đúng. Đôi lúc đọc lại những giây phút phân vân, không giải thích được, với cái nhìn khác cũng hay hay. Gặp sau!

Billy

Ngày 23 tháng 3

Ok, từ giờ mình sẽ ngưng làm bộ là sẽ đổi ý về chuyện này. Dứt khoát là mình sẽ không đem cuốn tập này vào trường! Hôm nay mình thấy quyển tập của Jimmy bị cô văn tịch thu trong lớp. Nó đang vẽ cái gì đó, chẳng chết chóc ai hết, vậy mà bả giựt cuốn tập của nó rồi còn nỡ lòng làm thằng nhóc quê bằng cách treo bức tranh nó vẽ lên trên bảng cho đến cuối tiết học! Trời! Như vậy đâu phải là cách giáo dục thích đáng mà chỉ làm người ta thấy nhục nhã thêm thôi. Tưởng tượng lúc mình đem cuốn nhật kí vào lớp mà cũng bị bả làm như vậy? Rồi sau đó? Bả sẽ vừa hủy hoại cuộc đời mình, vừa nói "Xin lỗi, nhưng đáng lẽ em phải chú ý nghe tôi giảng lần thứ n về cách thức bỏ dấu chấm phẩy trong câu văn!". Cám ơn nhiều, con mụ khốn kiếp! Mình thề là trường học chẳng có gì tốt, nếu chẳng phải vì đó là nơi bạn bè mình tụ tập dưới một mái nhà.

Mình vừa phát hiện một điều lạ khiến mình phải băn khoăn. Trong lớp khoa học có một con nhỏ tên Celia mà mình hầu như chẳng bao giờ để ý đến, cho đến bữa nay... Mình cam đoan là nó nhìn mình. Ý mình muốn nói là thật sự "nghía" mình. Lúc đầu mình cũng chẳng nghĩ gì, nhưng sau vài lần bắt gặp nó quay sang nhìn mình hoài, mình bắt đầu thấy khó chịu. Mình suýt mở miệng hỏi coi nó nhìn cái khỉ khô gì. Thế rồi mình lại nghĩ khác. Mình thắc mắc có thể con nhỏ đó, nó thích mình. Không phải là "THÍCH mình", chỉ "thích mình" thôi. Cũng có thể mình nằm trong danh sách những đứa con trai có thể lên giường với nó cũng không chừng. Mình thì không nghĩ mình khêu gợi gì ráo, ngoại trừ vài lời khen ngợi ngớ ngẩn của tụi con gái trong trường, hay là mấy câu như "Thằng này lớn lên sẽ đào hoa lắm" từ những người bà con xa (Mà đối với mình thì ai mà chẳng xa). Mà như có cái gì đó nhá lên trong mình khi nghĩ về việc mình cũng nằm trong mơ tưởng hàng ngày của con nhỏ. Hehehe, chắc là mình cũng trổ mã rồi. Cho dù chỉ là một đứa con gái nhưng mình thấy cũng hay hay.

Nhắc đến mơ tưởng trăng sao, mình lại thấy Brandon trong thư viện bữa nay. Mình thề, chắc là cậu ấy đóng đô luôn trong này. Mình mong việc cậu ấy trình diện ở thư viện cũng như mong việc mặt trời mọc mỗi buổi sáng.Và lúc nào mình cũng tìm được hàng ghế tốt để nhìn cậu rõ hơn. Kì thật, mình chưa hề nói chuyện với Brandon bao giờ, như lại như bắt buộc phải nhìn cậu ấy. Ngắm nghía cậu từ xa cứ như la xem cầu truyền hình trực tiếp. Như thể...sẽ mất hay nếu mình để Brandon biết sự có mặt của mình. Brandon có thể trông đẹp trai mà không cần phải làm ra vẻ. Tuyệt vời một cách tự nhiên. Một ngày nào đó mình thật sự sẽ bắt chuyện với cậu nhiều hơn.

Điện thoại reng. Chắc là Sam gọi cho mình, than phiền về chuyện nó bị cấm cung thêm bao lâu nữa. Đi đây!

Billy.

Ngày 24 tháng 3
Bạn có thấy là mình không hề nhắc đến cái tên Jamie chút nào trong suốt hai ngày qua không? Không, không phải mình quên. Mình chỉ không muốn lắp đầy cuốn tập này bằng những lời huênh hoang khen ngợi Jamie đẹp trai thế này, Jamie đẹp trai thế kia. Mình đang tìm một cách thích hợp để miêu tả tình cảm của mình với cậu ấy nhưng vẫn chưa thành công. Mình thấy Jamie trên lối đi ở trường ít nhất mỗi ngày một lần, thỉnh thoảng vào bữa trưa nữa, lúc đó mọi giác quan của mình đều tập trung vào cậu ấy. Mình thấy bối rối về mọi thứ. Mình không thể mở miệng mà không run rẩy từ trong ra ngoài. Những lúc mà Jamie đi ngang qua người mình, mình hít thật sâu, như muốn hít được mùi cơ thể cậu ấy, và nín thở càng lâu càng tốt để giữ nó lại trước khi nó bay mất. Thở dài... không ổn chút nào. Ý mình nói, nếu một lúc nào đó, Jamie bắt chuyện với mình, mình sẽ không kiềm được mà hôn cậu. Chỉ có thể vậy thôi, muốn tránh cũng không được. Là lỗi của cậu, ai bảo cậu đẹp trai quá làm chi. Mặc dù vậy, cũng có khi mình muốn không nghĩ về Jamie nhiều như vậy. Đó là những khi mình nhắc tên Jamie 5,6 lần khi nói chuyện với người khác, làm người ta cảm thấy đầu óc mình có vấn đề. Lúc thì suy nghĩ về Jamie cho mình cảm giác đê mê mà bất kì thuốc kích thích bất hợp pháp nào cũng không có được. Lúc lại khiến mình buồn thật buồn. Jamie là cả thế giới của mình, không vì một nguyên nhân hiển nhiên nào ngoại chuyện cậu trông thật hấp dẫn. Có lúc cậu làm mình cảm thấy bất lực, và mình chỉ ước sao không cần phải lo nghĩ, sợ cảnh bị cậu đánh đập, hất hủi, vừa cười cợt với ý nghĩ có thằng pêđê thích mình. Mình thề là chẳng ai có thể hành hạ mình được như kiểu của Jamie.

Có vẻ như Sam chỉ bị có 3 ngày cấm cung trong nhà. Nếu xoay xở khéo, nó có thể chỉ chịu ở nhà ngoan ngoãn chừng 2 ngày. Ba mẹ nó hơi hiền, đôi lúc cũng dễ dãi với nó quá. Nhưng mà này, thằng bạn thân của mình sắp được giải phóng, nên mình cũng chẳng có lí do gì để phàn nàn. Nó nói nó có tin mừng cho mình, nhưng nó muốn gặ mặt ở khu đồi mới chịu nói. Mình không chắc là mình có nên mừng hay không nữa. Với Sam, "tin mừng" có thể là mọi thứ từ việc kiếm được một đồng xu từ năm 1985 cho đến chuyện khám phá ra nơi Jimmy Hoffa được chôn cất. Nên mình nghĩ cũng không nên suy nghĩ nhiều về chuyện đó cho đến lúc nó nói với mình. Từ giờ đến lúc đó mình sẽ làm bài về nhà và nghe nhạc trên kênh truyền hình MTV. Mai gặp! Tạm biệt!

Billy.

Ngày 25 tháng 3
Ừm, Sam thông báo cho mình biết tin vui rồi, không hẳn là vui, nhưng cũng khá thú vị. Có vẻ như có một con nhỏ nào đó ở trường rất thích mình. Mà lại KHÔNG PHẢI Celia (Theo như lời thằng Sam nói...). Vấn đề lớn là nó không biết nhỏ đó là ai. Cũng theo lời nó nói thì nó vừa bị một đám nữ du côn tiếp cận trong phòng tập thể dục ngày hôm qua, rồi lại bị tụi nó hỏi cung nhiều thứ về mình. Kiểu như "Nó có bồ chưa?" "Nó đàng hoàng không?" "Nó sẽ phản ứng ra sao nếu có một ai nói là thích nó?" và một số những câu tra khảo khác. Ở trường này có một chiến lược tuy không nói ra nhưng ai cũng biết về việc thổ lộ tình cảm của mình cho người nào đó. Điều lệ thứ nhất, thông tin nhận dạng về bạn phải được giữ kín hoàn toàn và chỉ được tiết lộ cho đến khi tình hình đã được đánh giá và xác nhận là an toàn. Điều lệ thứ nhì, bạn phải có một đứa bạn hay nhóm bạn để phái đi thu thập thông tin về đối tượng, trước khi quyết định xáp vào. Điều lệ thứ ba, ngăn cấm không được nhắc đến tên bạn trong quá trình chất vấn người bị yêu. Ở cái chốn này, tin đồn lan truyền còn nhanh hơn là lửa cháy trong rừng. Điều lệ thứ tư, bạn phải đứng cách xa đối tượng mình thương ít nhất năm chục mét trong thời gian chờ đợi kết quả điều tra. Mà bạn cũng không được nhìn thẳng vào mắt nạn nhân ít nhất là bảy phút và bốn mươi ba giây sau khi tụi bạn hoàn thành công việc tìm hiểu. Này, đâu phải mình đặt ra mấy thứ luật lệ này, mình chỉ là nạn nhân thôi. Và điều lệ thứ năm, cũng là điều lệ quan trọng nhất, khi bạn đã có được đèn xanh, thời điểm và vị trí bạn chọn để tiếp cận đứa con trai hay con gái trong mơ của mình phải là vào lúc và vào nơi ít xe cộ lưu thông hay còn gọi là vắng người qua lại. Có nghĩa là ở đâu mà càng ít người thấy được càng tốt, phòng trường hợp bạn bị từ chối. Kinh nghiệm đau khổ này có thể sẽ theo ám ảnh bạn suốt đời. Cho nên, nếu con nhỏ này làm đúng luật, mình sẽ biết được tên nó chừng năm ngày rưỡi nữa, trừ đi hay cộng thêm vài tiếng.

Ngoài chuyện đó ra, mình biết là nghe hơi kì, nhưng hổm rày mình bắt đầu nghía Simon. Cậu ấy dường như mất đi một chút vẻ "trẻ con" bình thường, và đang ngày một trổ mã thành một anh chàng đẹp trai ra phết. Cậu để mái tóc vàng mọc dài thêm một khúc, mình cũng để ý đến mông cậu lần đầu tiên từ trước tới giờ. Không tệ. Đôi lúc cậu cũng tỏ ra im lặng, mình thắc mắc không biết Simon có phải gay không. Mình dạo này đang cố gắng khởi động cái gọi là trực giác gay trong cơ thể mình, nhưng có lẽ vẫn nó vẫn chưa chịu làm việc. Cầu cho đừng có trễ quá, nếu xui xẻo mình phải đợi đến lúc đã lấy vợ rồi. Lúc đó khi nhìn vào kỉ yếu cũ của trường, mình sẽ đập đầu vô gối tự tử khi nhận ra hàng tá đứa đẹp trai mà mình đã có thể lên giường với nếu mình có gan. Dù vậy, Simon dễ thương và là người bạn tốt. Mình chỉ việc nghiền ngẫm kĩ vấn đề này hơn tí nữa trong những ngày tới. Cậu ấy không hẳn là mẫu người bạn trai lí tưởng, nhưng cũng chẳng tệ nếu là lần đầu tiên của mình.

Mình có bài tập về nhà, mình cần phải coi một hay hai chương trình tivi trong lúc giải lao để cầm cự được lâu hơn. Nên lần sau mình sẽ viết nhiều hơn!

Billy

Ngày 26 tháng 3
ĐÁNH LỘN! ĐÁNH LỘN! ĐÁNH LỘN!!!! Vừa được chứng kiến một màn quýnh lộn QUÁ ĐÃ trong trường hôm nay, trên lối đi, ngay trước cửa thư viện! Jake Tempton đấu với Ramon Velacci! Hai thằng đều trâu bò, khó đoán trước thằng nào sẽ thắng. Mình thì cá là Jake! Mình từng thấy nó đánh nhau một lần vào năm lớp 6, đánh người ta xịt cả máu! Thiệt là đã! Nghe chừng như cãi nhau về một đứa con gái rồi dẫn đến ẩu đả! Thằng Tommy lớp toán thì bảo mình là Ramon ngủ với con bồ mà Jake đang cặp được 7 tuần. Còn nhỏ Melissa ở lớp tiếng Tây Ban Nha thì nói Ramon và nhỏ kia cặp với nhau lâu lắm rồi, thằng Jake chỉ là kẻ thứ ba. Và rồi, Gabriel thì lại kể là con nhỏ có bầu với Jake, thằng Ramon thì ghen tị vì nó gay nên không thể có con với Jake được, mặc dù nó đang để dành tiền để đi giải phẫu chuyển đổi giới tính sau khi tốt nghiệp trung học. Ghi chú cho bản thân: Gabriel KHÔNG đáng tin cậy nếu nói về tin hành lang. Bảo vệ kịp thời can thiệp trước khi có chuyện gì hấp dẫn hơn xảy ra, nhưng dù sao đi nữa, đây cũng xứng đáng được xếp vào mục sự kiện trong ngày.

Vẫn chưa có tin tức gì về con nhỏ thích mình. Mình có chú ý đến một vài đứa con gái trong trường, nhưng chẳng có đứa nào có vẻ gì là đáng nghi hết. Chẳng có gì trên mức bình thường. Bạn biết không, tuy là mình không biết nhỏ đó là ai hay tụi mình học chung lớp môn nào (nếu có), nhưng mình cũng thấy mình khang khác, hiểu không? Mình diện hơn một chút, tốn thêm chút thời gian chải chuốt tóc, và thật ra cũng cảm thấy...không biết nữa..."khêu gợi", hay gì đó. Dù nó có phải týp của mình hay không, chỉ đơn giản là mình thấy khoái khoái khi được ai đó để ý. Mình thiệt muốn biết là ai! Nhưng mình vẫn còn phải đợi. Còn chuyện này nữa, mình vừa nghe kết quả của cuộc tình đơn phương mới đây nhất. Nhỏ Stacey nói với thằng Bobby S. là nó thích thằng đó, rồi thằng con trả lời là nó chẳng hứng thú chút nào. Thằng đó dễ thương, nhưng mà thỉnh thoảng có hơi có xu hướng đểu. Sao cũng được, sự cố nhỏ này sẽ làm cho MỌI NGƯỜI căng thẳng, dẫn đến quá trình chờ đợi của mình chậm đi rõ ràng. Có khả năng làm chậm trễ kết quả đến cả tuần hay hơn! Grrr! Nhưng mấy chuyện thế này cần có thời gian. Mình đợi được.

Billy

Ngày 29 tháng 3
Vẫn chưa có tin tức gì mới về vụ Celia. Mình nghĩ Celia phải là đứa con gái thích mình, mình muốn nói, ngoại trừ nó ra thì đâu còn ai. Không có nhỏ con gái nào để ý đến mình trừ nó. Mình từng cố bắt chuyện với Celia trước đây, lúc đó nhìn nhỏ như có vẻ muốn xỉu. Nhỏ đổ mồ hôi hột, lại cười rúc rích, mà trông nhỏ hốt hoảng đến độ mình phải nhanh chóng tìm đường thoái lui trước khi nhỏ nổ tung hay gì đó. Dù vậy, cũng hay hay. Bạn biết không, thỉnh thoảng mình cũng thắc mắc không biết mình có bao giờ thấy hứng thú với bọn con gái giống như vậy không. Ý mình nói, mình đâu có mù. Mình biết tụi nó xinh đẹp. Vài đứa còn tuyệt vời nữa là. Rồi còn cái vụ ngực nữa. Hehehe? Gì? Mình chỉ tò mò thôi! Ừ thì mình là một thằng gay, sinh ra và lớn lên là gay, mà con trai mà có ngực như con gái trông thật KINH DỊ! Nhưng mà ngực của đàn bà đôi lúc cũng làm mình mê mẩn. Chỉ cần được ôm chúng, bóp chúng hay gì đó cũng khoái. Celia vẫn chưa được "bà Tiên Vú" ban phước cho nữa, nhưng ngực nhỏ cũng ok, trông nhỏ nhắn, xinh xắn. Tuy vậy, mình lúc nào cũng vẫn thích cái kia của tụi con trai hơn.

Điều gì khiến con trai hấp dẫn mình? Hmmm...Khó mà nói. Biết không, chỉ là khi nhìn con trai, chúng trông thật khêu gợi với mình. Thân thể cao ráo và thân hình gọn gàng, chắc nịch ở đúng chỗ. Mông chắc, tay và chân khỏe mạnh, bụng thon...Ngón tay, cổ, bàn tay...Mọi thứ cơ trên cơ thể đều có mục đích và chức năng, không có cái nào thừa. Mình biết rành những chỗ mà khi liếm sẽ khiến bọn chúng rên rỉ. Rồi còn chỗ đó...cái chỗ xinh đẹp nhất của người đàn ông, với khả năng tự suy nghĩ của riêng nó, với hình dạng, nước da, và cả sức sống trong lành ở trong nó...thật cứng mà cũng thật mềm, vừa nóng lại trơn tru, cả những điều kỳ diệu mà nó có thể làm...Thở dài, bạn có thể thấy được là mình đang nổi máu dâm không?

Mình biết mình được xem là còn trẻ, nhưng mình thiệt rất muốn làm tình. Không phải vì bị áp lực của bạn bè hay muốn thử cho biết hay tại những nguyên nhân phát triển gì đó được viết trong sách. Mình chỉ....mình chỉ muốn cảm nhận cái cầu nối đó giữa hai con người. Mình muốn ôm ai đó vào lòng, chia sẻ mọi thứ trên cơ thể mình cho họ. Không phải ai cũng được, mà phải là ai đó đặc biệt. Mình muốn nếm thử hương vị, cảm giác mà chỉ có tình dục mới có. Mình không muốn làm trai tơ nữa. Mình muốn chuyện đó xảy ra. Mình thiệt thiếu kiên nhẫn, mình biết, nhưng nếu mình suốt ngày nghĩ đến chuyện đó, trong khi lại bị bao vây chung quanh bởi các mẫu người xinh đẹp, thì bà già nó, đương nhiên mình sẽ muốn làm cái đó. Một ngày nào đó, có thể khi mình vật lộn với Sam, mình sẽ hứng lên đột xuất, nổi ý muốn hun nó. Muốn ôm nó sát vào người mình. Muốn le lưỡi liếm một đường dài từ cái chân dễ thương của nó, lên đến đùi, rồi tấn công thẳng vào mỏ vàng. Thật tệ khi nghĩ như vậy về thằng bạn thân mà mình cũng không nên. Nhưng suy cho cùng thì nó là một thằng đẹp trai vả lại bọn mình cũng đã thân với nhau rồi. Thành ra lâu lâu mình cũng tách nó ra khỏi khu vực "tình bạn" để nhìn nó bằng khía cạnh khác. Có khi mình ước sao mình hoàn toàn không quen Sam, để mình có thể chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp của nó mà không phải áy náy. Thế nhưng, dù thằng Sam có là đứa con trai đẹp nhất hành tinh này, nhưng đối với mình nó cũng chỉ là "thằng em họ" thôi. Tóm lại, mình cần phải làm tình trước khi mình bắt đầu nhìn con chó nhà hàng xóm một cách kì cục! Gặp sau!

Billy

Ngày 31 tháng 3.
Bạn có biết chuyện gì xảy ra hôm nay không? Lúc mình đang nói chuyện với Simon. Cậu ấy nói là các băng nhạc như Backstreet Boys hay N'Sync đa phần là nhắm vào giới gay trẻ! Nên mình nói "Chắc cậu đúng!". Cái Simon nói là chuyện ấy không có gì sai hết, rằng nếu cậu ấy là gay, có thể cậu cũng mê hai nhóm nhạc đó! Rồi cậu cười cười khi nói điều đó ra, nhưng đó là... "tín hiệu", đúng không? Có thể cậu ấy đang thử ám chỉ điều gì đó với mình cũng không chừng? Có khi nào cậu ta là gay không? Có không? Mình muốn nói, cậu dễ thương, còn mình thì luôn thắc mắc về cậu, nên cũng có thể có thiệt. Tưởng tượng xem...Simon với mình, vừa cuộn lấy nhau, vừa ôm nhau hôn. Mình không biết lúc đó cậu có tháo mắt kiếng ra không? Môi cậu trông thật xinh, biết không? Mình ngắm chúng cử động mỗi khi cậu nói, môi cậu thật hồng và tinh tế khi cậu phát âm từng chữ. Mình nhất định PHẢI tìm hiểu xem cậu có gay không! Tụi mình sẽ hạnh phúc với nhau, bạn có nghĩ như vậy không?

Nhưng rồi, mình lại thấy khó hiểu. Có phải mình thích Simon vì mình thật sự cho là cậu đặc biệt, hay chỉ vì cậu dễ thương, HAY LÀ chỉ vì cậu có khả năng là đứa gay duy nhất trong cái trường quỷ này? Cậu còn 'trống chỗ', biết không? Cũng như một người đang đói khát trên sa mạc cả tuần nay, chợt nhìn thấy một cây xúc xích đơn độc ngay trước mắt. Đương nhiên nó cũng như là miếng thịt steak với người ấy, "một miếng khi đói bằng một gói khi no" mà, nhưng nếu có miếng steak ở đằng sau miếng xúc xích, có thể người đó sẽ chọn miếng steak. Ok...Không những mình đang nói năng khó hiểu, mình còn đi ví Simon là miếng xúc xích. Mình đoán mình không muốn mắc sai lầm cho bất kì chuyện gì. Mình nghĩ mình nên đợi thêm một thời gian nữa. Nhưng Simon thiệt là dễ thương, mà bữa nay cậu lại mặc quần kakhi ôm thiệt là sát vào cái mông chắc của cậu! Hehehe! Mình thề, mình chỉ muốn dựa đầu vào cái cặp mông tròn trần trụi đó mà ngủ. Mình sẽ thử bắt chuyện với cậu nhiều hơn, để xem mình có điều tra được gì thêm không.

Hôm nay mình trở lại thư viện, nhưng chẳng thấy Brandon đâu. Mình thấy cứ như bị thất tình vậy. Có vẻ hơi ích kỉ, nhưng mình luôn mong cậu ở đó mỗi khi mình muốn thư giãn trong ngày. Mình chỉ muốn Brandon bị xích vào cái ghế để mình có thể ngắm cậu bất cứ lúc nào cũng được. Cậu luôn chúi mũi vào sách, hoàn toàn không biết đến việc mình trông "xinh trai" như thế nào. Đúng rồi, "xinh trai"...Không phải đẹp trai, nghe có vẻ đạo mạo, người lớn quá. Như lúc bạn ăn mặc tươm tất để đi lễ, mẹ bạn sẽ khen bạn "xinh trai". Cũng không phải "bốc lửa" vì đó là cái gì không dễ chạm vào hay tới gần được, còn Brandon thì lại dễ tiếp xúc hơn. Cậu không được xem là "hấp dẫn", vì hấp dẫn tức là cậu phải là mơ ước dục vọng trong mắt của tất cả những người xung quanh. Tức là thoáng nhìn thấy cậu là đã muốn khóc, muốn được như cậu, muốn chiếm hữu cậu. Chỉ hoàn toàn gợi dục khi nhìn cậu từ xa. Cũng không hẳn là dễ thương nữa, vì dễ thương giống như là...một đứa trẻ có một hay hai điểm đáng yêu làm trọn bộ cơ thể trông xinh ra. Như một nụ cười xinh, mắt xinh hay cái mũi xinh, một thứ gì đó nổi trội làm cho cả cơ thể khêu gợi hơn. Còn "xinh trai"....thở dài...xinh trai là vẻ đẹp tự nhiên không trau chuốt mà khi bạn nhìn vào, bạn biết chắc là nét đẹp này không ai biết được ngoài bạn ra. Là một thứ gì đó bạn không giải thích được. Mình biết nghe có vẻ không ổn, khi gọi một đứa con trai "xinh trai", nhưng Brandon là vậy. Cậu là cánh hoa hồng duy nhất, là cơn mưa mùa hè khi mặt trời vẫn chói chang, là chiếc cầu vồng ở giữa hồ nước. Hoàn toàn không ý thức được bạn trông tuyệt vời thế nào, và người ta muốn chỉ cần được biết mọi chuyện về bạn như thế nào ngay từ lúc đầu họ gặp bạn. Brandon là thế. Mình phải thừa nhận là bữa nay mình nhớ cậu ấy.

Sao cũng được, mình sẽ ra khu đồi gặp Sam. Nên mình nói chuyện với bạn sau. Mình hơi mừng khi nghĩ ra chuyện này. Cuốn tập nhỏ này thật sự giúp mình viết ra mọi suy nghĩ. Chứ không thì làm sao mình có thể nói những chuyện như vậy cho bất kì ai khác...Thành ra...Cám ơn.

Mình có một giấc mơ thật kì lạ đêm hôm qua! Ừ thì, cũng không lạ lắm, chỉ khác thường. Và lẽ dĩ nhiên đó là giấc mơ về Jamie! Mình nghĩ đến nước này mình đã có thể chính thức phân loại Jamie vào hàng ngũ của những thứ ám ảnh mình. Sao cũng được, trong mơ, chỉ có mình và cậu ấy ở trong khu chợ, và tụi mình đi mua sắm này nọ. Rồi cậu cứ cười cợt này nọ những trò chơi điện tử về sex trong cửa hàng Spencer Gift. Những games điện tử như "Thuốc kích thích" hay "Trò ba người". Điểm đáng buồn là, không có chút gì đả động tới sex ở trong giấc mơ. Nhưng khi tỉnh dậy, mình thấy mọi thứ ở bên ngoài thật xinh đẹp. Ý mình nói, mình chắc chắn là Jamie Cross "thẳng", mà nếu cậu không phải, chắc hẳn cậu đã dễ dàng tìm được một thằng gay dễ thương hơn mình để ngủ với. Thở dài...nhưng mình không thể không yêu cậu. Và mình GHÉT điều này!!! Trời ơi, mình ghét như vậy! Tại sao? Bởi vì làm sao nếu cậu ấy không thích mình? Làm sao nếu cậu chỉ thích con gái? Nếu lúc cậu cho mình cơ hội để thành tình yêu định mệnh của cậu, rồi lại kiếm thấy một đứa dễ thương hơn? Grrr! Mình ước phải chi mình có thể bằng cách nào đó kiểm soát được tình cảm của con tim, nhưng mình KHÔNG THỂ! Chính như vậy mới làm mình bực muốn chết! Cũng bởi vì mình trước sau gì cũng bị tổn thương! Đơn giản là mình yêu đứa con trai đó bằng tất cả trái tim, mà nếu cậu ấy không có cùng chí hướng, thì mình phải làm sao? Mình chỉ việc "đóng cửa con tim" lại hả? Bộ được sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu suốt đời này mình không bao giờ yêu được một người nào khác hơn là yêu cậu? Vậy mình phải làm gì? Rồi có khi nào mình phải chết đơn độc một mình, sau khi bỏ ra suốt cuộc đời để tìm kiếm một đứa chỉ dễ thương bằng phân nửa của Jamie? Mình không nói xạo, mình từng khóc khi tự hỏi đây có phải là cơ hội và hạnh phúc duy nhất của mình không, hay cũng chỉ là một mơ tưởng viễn vông chẳng bao giờ thành sự thật. Thở dài...đôi lúc mình rất ghét cảm xúc này.

Có phải mình thiệt bị ám ảnh không? Thỉnh thoảng mình cũng thắc mắc. Mà những người nói là mình bị ám ảnh...họ có hiểu được tình yêu chân chính là như thế nào? Một tình yêu không màn đến thời gian. Một tuần, mười tuần, mười tháng, mười năm. Chẳng ăn nhầm gì nếu bạn thật sự yêu ai đó. Con tim mình cũng không phân biệt được phải trái. Nó không thấy sự nguy hiểm khi yêu một người không có hứng thú với mình. Nó không hiểu được sự mạo hiểm trong đó, hay những hậu quả theo sau lời từ chối. Giống như là đói bụng vậy. Khi bạn đói thiệt là đói, bao tử bạn không muốn nghe bất kì lí lẽ nào. Nó không muốn vướng víu tới chi tiết hay hậu quả hay nghi ngờ hay lo sợ gì hết. Nó chỉ cần biết những thứ nó muốn, liên tục thúc đẩy bạn cho đến khi bạn cung cấp cho nó những thứ nó cần. Đó là cảm giác khi yêu một cách vô vọng. Chỉ được nhìn vào cái vật xinh đẹp, hoàn hảo đó, nhưng lại hoàn toàn ở xa tầm tay. Nhưng dù biết vậy, bạn cũng cố thử với tới nó. Như thể muốn chạm tay vào mặt trăng. Mình thật hi vọng mình có thể hoặc thuyết phục cậu đáp lại tình yêu của mình, hoặc tìm ra phương thuốc chữa trị virus cho căn bệnh yêu đơn phương này.

Mình có nói với bạn là mình chưa hề có suy nghĩ nào trong đầu về Jamie mà không dính dáng tới làm tình một cách trực tiếp hay gián tiếp không? Mình muốn cậu đến nỗi mình có thể nếm được mùi vị của cậu khi mình bước ngang qua. Nhịp thở mình thì ngưng lại, và mình cảm nhận được lực hút mãnh liệt từ cậu, kéo mình thật mạnh, chỉ để chạm tay vào người cậu. Mà, một phần nào đó trong mình lại cảm thấy mình không xứng được chạm vào cậu. Mình thấy sợ. Có thể bạn nghĩ mình chỉ thấy căng thẳng trong khi chỉ việc nói với cậu ấy là mình yêu cậu. Nhưng không phải dễ như vậy. Thành thật mà nói, mình hiện giờ đang thấy hạnh phúc khi thương thầm Jamie, cảm nhận được sung sướng tột độ mà chỉ cần nhìn cậu cười. Mình biết là cảm xúc của mình không được đáp lại, mà mơ ước của mình hoàn toàn không phải "thật" theo nghĩa chính xác của nó. Nhưng... niềm vui khi nghĩ rằng cậu có khả năng là gay, rằng cậu cũng có thể đang nghía mình, thật to lớn! Tình yêu thật vĩ đại, mà lẽ hiển nhiên, đó cũng là thứ mình đang tìm kiếm, nhưng mình cũng không phủ nhận cảm giác tội lỗi khi không biết cậu thật sự nghĩ như thế nào. Những người chỉ sống vì kết quả chính xác sẽ nói "Làm liển bây giờ đi chứ đừng ngu ngốc mà không làm gì cả". Những ai nói như vậy là đã quên đi niềm vui thật sự mà tình yêu có thể mang lại cho họ. Niềm vui mà sự mập mờ, nụ cười e thẹn và những cái liếc nhìn lén có thể cung cấp. Quả là tuyệt vời đối với mình. Mình yêu cái cảm giác này. Mình không vội. Cứ mặc họ muốn làm tình với chừng 30 người để rồi hy vọng rằng họ kiếm được định mệnh của họ trong số những người đó. Mình thà chờ đợi thêm để tìm một người mình thật sự yêu. Một người mình có thể đợi cho đến phút giây cuối cùng. Người luôn làm mình phải đoán biết. Mình thích như vậy lắm.

Tốt, mình dự tính bữa nay chỉ toàn viết về Jamie nhưng hình như không phải. Và mặc dù mình khởi đầu câu chuyện ngày hôm nay thực sự vui vẻ, có vẻ như niềm vui đó đã xuống cấp thành một cái gì đó đáng buồn chán. Thế tại sao mình không kết thúc ngay tại đây, khi tâm trạng vẫn còn kha khá. Ngủ ngon!


doc truyen sex Trang 2 trong tổng số 2

Ngày 3 tháng 4
Bạn có từng bao giờ phải trải qua một trong những ngày mà mọi thứ đều đảo ngược khi bạn đến trường, giống như có cái gì đó có vẻ như là không ổn lắm? Giống như ai đó gửi ra một thông điệp "Bài trừ Billy!" mà chỉ có một mình mình không nhận được? Ngày hôm nay là như vậy đó.

Ngày hôm trứơc, bạn là đứa trẻ nổi tiếng nhất, thân thiện nhất, được biết đến nhiều nhất ở trường. Rồi ngày hôm sau...bạn lại thấy chính bạn gặp phải toàn những người không muốn mở miệng nói chuyện. Tự nhiên họ nhìn bạn như thể bạn không thuộc về chốn này vậy. Mọi lời nói đùa của bạn đều trở nên vô duyên với họ, và không cần biết bạn muốn ở trong tâm trạng vui vẻ như thế nào, tất cả những người khác chỉ muốn chà đạp bạn xuống tận cùng. Bạn có thể nói hôm nay là một ngày xúi quẩy không? Ừm, đúng vậy. Ngay cả Sam ... thằng bạn thân nhất trên cái thế gian khốn kiếp này, cũng chỉ hoàn toàn không nhận thức được bất kì chuyện gì mình làm bữa nay. Mình sẽ bị trời phạt nếu cứ làm như thằng hề để chọc vui tụi nó. Hay nếu mình tự làm nhục bản thân vì cứ gắng gượng thêm công sức để bắt chuyện với chúng. Nếu chúng nó không được thoải mái, thì thây kệ cha chúng nó, phải không? Hả? Ừm... Đó là kiểu người mình muốn trở thành. Dạng người thành công trên thế gian này mà không màn đến ăn năn gì hết. Nhưng ngay cả việc giả bộ giống như loại người như vậy mình cũng không thể làm được.

Mình thử. Trời ơi, mình thử. Nhưng mình không làm được. Mình không chịu nổi suy nghĩ là có ai đó giận mình. Không hiểu sao nó làm cho mình thấy như mình không phải con người. Suy nghĩ về chuyện này một chút, thật ra trước giờ mình cũng đã từng nói hay làm chuyện gì đó làm người ta buồn lòng. Đấy có thể là một thứ đơn giản như cắt ngang lời nói, hay vô tình dẫm lên chân người khác trên lối đi. Ngay cả nếu như mình không có làm gì sai hết... cũng thật làm mình rất buồn khi nghĩ rằng người ta xì xào nói xấu sau lưng mình. Mình không hiểu sao mình lại để tâm như vậy. Dù cùng một lúc, mình lại mong người khác để tâm hơn. Mình hoàn toàn bị dội bởi những thằng khốn nạn chỉ biết xỉ nhục người chung quanh, hay đánh lộn với người ta, hay ngủ với vợ người ta, hay cướp công việc của người khác hay làm lơ ai đó mà không cảm thấy e ngại tí nào. Ý mình nói, họ có bao giờ hiểu được nỗi đau họ gây ra cho người khác nặng nề như thế nào không? Liệu họ có để tâm chút nào không? Có lẽ họ chỉ tự nhủ với chính mình "Đáng lẽ mình không nên làm vậy, nhưng cuộc đời này chỉ dành riêng cho những việc mình muốn làm, thây kệ cha những đứa nào không thích". Mình tự hỏi. Nghe như xấu lắm, mà mình cũng ghét bản thân khi mở miệng ra nói câu này, nhưng một ngày nào đó, mình hy vọng sẽ trở thành một trong những người ở trên cao để thử một lần cho biết. Một người có khả năng làm người khác đau khổ nhưng lại không màn gì tới. Để có thể cảm nhận được niềm vui mà không hề ăn năn vì bất kì thứ gì. Mình muốn được ích kỉ. Không có chút cảm giác tội lỗi hay nhận thức. Mình thề, nếu có thể tắt đi cái cảm giác mặc cảm khó chịu ấy, mình sẽ làm liền.

Mình lại gặp Simon bữa nay. Và bạn muốn biết gì không? Cậu càng lúc càng dễ thương kể từ khi nỗi nghi ngờ của mình về việc cậu có là gay hay không ló mặt. Bây giờ mình nghía cậu hoài. Và thỉnh thoảng mình thủ dâm cũng nghĩ đến cậu. Cậu thật xinh đẹp! Điều làm mình lo lắng nhất, là chuyện tâm trí mình ngày một trở nên toan tính hơn trong việc tiếp cận Simon thay vì chỉ mơ mộng viễn vông. Thay vào đó, mình vẫn đang tìm một cách để tiếp cận và bắt chuyện với cậu về sex, rồi tiếp đó, sau khi làm cho cậu thấy khó chịu và bực bội trong người, mình sẽ có thể dụ dỗ cậu làm một hay hai 'thí nghiệm' nhỏ. Mình nghĩ đến hàng tá lí do để cậu muốn lại nhà mình chơi, khi tan trường, lúc mẹ mình đi làm. Lí do gì đó, cái gì cũng được, miễn sao cho mình chút thời gian ở riêng với cậu. Mình không chắc làm thế nao có thể lột đồ cậu, khiến cậu hôn mình, tư tưởng mình luôn nhảy cóc từ chỗ cậu nói "Được thôi, tớ sẽ lại nhà cậu" đến chỗ "Ôi bé cưng, tớ thích cách lưỡi cậu kích thích tớ". Nhưng vì một lí do nào đó, mình khá tự tin là bất cứ thứ gì mình tùy cơ ứng biến cũng sẽ giúp mình có kết thúc tốt đẹp. Nói thật, hiện tại mình đã thấy rất phấn khởi rồi!!! Tự nhủ với bản thân là "Wow!!! Mình sắp sửa có bạn trai! Mình sắp được làm tình mỗi ngày, và như thế sẽ tuyệt vời lắm!!!". Mình thường thắc mắc không biết tình dục sẽ cho cảm giác thế nào. Mình không rành, nhưng mình nghĩ về chuyện ấy mọi lúc. Mình chỉ có thể tưởng tượng nó rất tuyệt, rất hưng phấn, hoà nhập xác thịt và cả tâm hồn. Cái cảm nhận cực kì, không chạm vào được của niềm vui trọn vẹn và sự thoả mãn xác thịt. Sự thức tỉnh hoàn toàn của cơ thể và tâm trí, nơi mà không có câu hỏi nào là không được giải đáp. Mình không thể chờ đến lúc XXX Simon!!!

Hehehe, mình biết là hơi bị chủ động, lộ liễu một chút, nhưng mình MUỐN cậu ấy! Simon sẽ rất ngon lành khi ở trong miệng mình! Và cả người cậu nữa. WOW! Mình sẽ liếm từ trong ra ngoài! Và cậu ta sẽ rên to, nói với mình rằng mình là người yêu tuyệt vời nhất cậu chưa từng có! Mình sẽ khiến cậu thấy rất sung sướng. Ok..báo động đỏ! Khi mình không thể viết tiếp vì cuốn tập trở nên 'không cân bằng' trên đùi mình... Đã đến lúc phải 'xả hơi' một chút! Hehehehe! Chắc là mình sẽ thử chuyện đó vào cuối tuần này. Mình sẽ bắt chuyện với Simon để xem cậu có hứng thú không. Chắc vậy! Mình có thể nói. Tốt, tốt! Cuối cùng rồi cũng đến phần sex! Mình THIỆT phấn chấn!

Ngày 4 tháng 4

Bạn có biết chuyện gì xảy ra bữa nay? Brandon trò chuyện với mình những mười phút!!! Quả là rất đã! Mình biết là không nên kích động vì chuyện cỏn con như vầy nhưng mình rất ngạc nhiên khi tìm ra một con người rất dễ thương dưới lớp vỏ bọc bên ngoài.Ý mình nói, thường thì cậu ấy hơi mắc cỡ, và không nói nhiều cho lắm. Nhưng khi bạn đặt đúng câu hỏi, cậu thật sự sẽ ... cởi mở và mọi thứ sẽ trở nên sâu sắc hơn. Mình hoàn toàn không biết cậu lại là người sâu sắc đến như thế. Bình thường, mình chỉ hỏi cậu ngày hôm nay ra sao, rồi cậu sẽ chỉ nói "Tốt!". Hay mình hỏi cậu thấy thế nào, cậu cũng chỉ nói...ừm..."tốt". Ý mình nói cậu chưa từng đi sâu hơn vào vấn đề. Cứ như cậu không mong mọi người thật tình để tâm. Nên cậu giữ hết mọi chi tiết cuộc sống của mình cực kì mơ hồ. Mình lúc nào cũng xem như là cậu không có nhiều điều để nói. Nhưng khi mình thật sự ngồi xuống bắt chuyện với cậu, cậu thiệt tình làm mình bất ngờ. Cậu hơi thả lỏng sau một lúc, mình đoán là cậu cảm thấy mình muốn biết về cậu nhiều hơn. Rồi sau đó, mọi việc cứ thế mà tiếp diễn, cậu thư giãn và kể cho mình nghe vài thứ đã gây ấn tượng cho mình từ đầu đến cuối. Mình chưa hề biết cậu đi du lịch nhiều đến thế. Hay cậu chơi thể thao ở trường cũ. Hay cậu muốn một lần được đứng trên bục hát. Mình chưa hề biết cậu viết thơ, hay cậu có thể vẽ, hay cậu ghiền film kinh dị. Những thứ này trước giờ sao mình không thấy? Mình đoán từ trước tới nay mình không hỏi đúng câu hỏi. Một phần nào đó của mình luôn quan tâm đến việc cố làm sao cho bản thân mình trở nên thú vị hơn dưới mắt cậu. Thành ra mình vẫn cứ chia sẻ chuyện này hay chuyện kia trong cuộc sống của mình trong những cuộc nói chuyện nhỏ với Brandon, và cậu cũng thích việc đó. Nhưng mình không nghĩ mình từng đào sâu vào chuyện cậu ấy là người như thế nào. Với mình, cậu chỉ là cậu trai dễ thương ngồi phía bên kia phòng trong thư viện. Và mình vẫn còn nghĩ cậu cực kì xinh trai. Mình có thể dùng hình ảnh của cậu để giải trí. Thế nhưng không hiểu sao cậu quá tốt để dùng cho chuyện này. Ở một cấp độ mà cả Jamie cũng không động vào được. Điều gì đó từ Brandon làm mình thấy phấn chấn không rõ nguyên nhân gì hết. Chỉ là việc cậu ở đó. Rằng cậu cũng có những giấc mơ, nỗi lo sợ, niềm vui, và những chuyện khiến cậu cười nụ cười dễ thương của cậu. Đấy là những thứ mình thích ở Brandon. Không có liên quan đến tình dục chút nào. Cảm giác đó chỉ...luôn luôn..ở đó. Nhưng, mình không phải đang yêu. Mình có một nhân vật khác ở trong đầu dành riêng cho thứ tình cảm đặc biệt ấy.

Mình đã thử mời Simon lại nhà hôm nay. Thở dài...ừm, bởi vì mình đang cặm cụi viết lách vào cuốn tập này thay vì mân mê cậu ấy trên giường (hahahaha!), mình nghĩ bạn có thể tự suy ra là cậu từ chối lời mời. Không phải từ chối một cách thẳng thừng, quyết liệt. Cậu chỉ có chuyện gì đó cần phải làm với Câu lạc bộ "Khoa học trong xã hội" sau khi tan học. Nhưng Simon tỏ vẻ vui khi mình mở miệng mời cậu. Đó phải chăng lại là một ám hiệu khác không? Mình thắc mắc. Mình sẽ làm gì lúc cậu lại đây? Mình tưởng tượng mình có thể cho cậu ấy coi chung quanh căn nhà, kết thúc chuyến tham quan ở trong phòng ngủ của mình, và rồi cậu ấy sẽ đóng cửa lại phía sau lưng hai đứa. Rồi, khi mình quay người lại, cậu sẽ bước tới bên mình, rồi ôm lấy mình trong tay, rồi bắt đầu hôn mình. Mình sẽ giả vờ kháng cự, nhưng cậu vẫn tiếp tục, và mình sẽ e ngại đầu hàng trong sự đam mê và hứng khởi của Simon. Rồi cậu sẽ đặt mình lên giường mà nói "Tớ chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Tớ yêu cậu, Billy. Tớ vẫn luôn yêu cậu. Mọi người đều yêu cậu". Rồi hai đứa sẽ làm chuyện ấy cho đến khi không thể làm đựơc nữa. Đúng...mọi việc sẽ diễn ra như vậy. Và đó sẽ là cảm giác ái ân tốt nhất mà cậu ta có thể có. Được. Vậy mình sẽ sớm thử thêm lần nữa. Có thể là cuối tuần tới. Để xem. Nhưng trước đó mình phải kiểm soát hormone trong người tốt hơn. Mình tự nhiên lại 'chào cờ' khi chỉ mở miệng rủ cậu lại nhà. Như thể mình cảm thấy rạo rực với đôi môi nóng bỏng và thân hình quyến rũ của cậu ngay tại trong lớp. Mình sẽ thật tốt với Simon. Cậu ấy sẽ không muốn bất kì ai khác. Kẹo ngọt và hoa... Mình sẽ cố hết sức chiều cậu.

Phải đi đây! Sam và mình có hẹn ở trạm xăng đầu đường rồi cùng tới khu đồi. Nên, mình gặp lại bạn lần tới vậy, hỡi nhật kí vĩ đại của ta. Bảo trọng. Hy vọng nhật kí của ngày tới sẽ 'thú vị' hơn nhiều.

Mình có một giấc mơ thật kì lạ đêm hôm qua! Ừ thì, cũng không lạ lắm, chỉ khác thường. Và lẽ dĩ nhiên đó là giấc mơ về Jamie! Mình nghĩ đến nước này mình đã có thể chính thức phân loại Jamie vào hàng ngũ của những thứ ám ảnh mình. Sao cũng được, trong mơ, chỉ có mình và cậu ấy ở trong khu chợ, và tụi mình đi mua sắm này nọ. Rồi cậu cứ cười cợt này nọ những trò chơi điện tử về sex trong cửa hàng Spencer Gift. Những games điện tử như "Thuốc kích thích" hay "Trò ba người". Điểm đáng buồn là, không có chút gì đả động tới sex ở trong giấc mơ. Nhưng khi tỉnh dậy, mình thấy mọi thứ ở bên ngoài thật xinh đẹp. Ý mình nói, mình chắc chắn là Jamie Cross "thẳng", mà nếu cậu không phải, chắc hẳn cậu đã dễ dàng tìm được một thằng gay dễ thương hơn mình để ngủ với. Thở dài...nhưng mình không thể không yêu cậu. Và mình GHÉT điều này!!! Trời ơi, mình ghét như vậy! Tại sao? Bởi vì làm sao nếu cậu ấy không thích mình? Làm sao nếu cậu chỉ thích con gái? Nếu lúc cậu cho mình cơ hội để thành tình yêu định mệnh của cậu, rồi lại kiếm thấy một đứa dễ thương hơn? Grrr! Mình ước phải chi mình có thể bằng cách nào đó kiểm soát được tình cảm của con tim, nhưng mình KHÔNG THỂ! Chính như vậy mới làm mình bực muốn chết! Cũng bởi vì mình trước sau gì cũng bị tổn thương! Đơn giản là mình yêu đứa con trai đó bằng tất cả trái tim, mà nếu cậu ấy không có cùng chí hướng, thì mình phải làm sao? Mình chỉ việc "đóng cửa con tim" lại hả? Bộ được sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu suốt đời này mình không bao giờ yêu được một người nào khác hơn là yêu cậu? Vậy mình phải làm gì? Rồi có khi nào mình phải chết đơn độc một mình, sau khi bỏ ra suốt cuộc đời để tìm kiếm một đứa chỉ dễ thương bằng phân nửa của Jamie? Mình không nói xạo, mình từng khóc khi tự hỏi đây có phải là cơ hội và hạnh phúc duy nhất của mình không, hay cũng chỉ là một mơ tưởng viễn vông chẳng bao giờ thành sự thật. Thở dài...đôi lúc mình rất ghét cảm xúc này.

Có phải mình thiệt bị ám ảnh không? Thỉnh thoảng mình cũng thắc mắc. Mà những người nói là mình bị ám ảnh...họ có hiểu được tình yêu chân chính là như thế nào? Một tình yêu không màn đến thời gian. Một tuần, mười tuần, mười tháng, mười năm. Chẳng ăn nhầm gì nếu bạn thật sự yêu ai đó. Con tim mình cũng không phân biệt được phải trái. Nó không thấy sự nguy hiểm khi yêu một người không có hứng thú với mình. Nó không hiểu được sự mạo hiểm trong đó, hay những hậu quả theo sau lời từ chối. Giống như là đói bụng vậy. Khi bạn đói thiệt là đói, bao tử bạn không muốn nghe bất kì lí lẽ nào. Nó không muốn vướng víu tới chi tiết hay hậu quả hay nghi ngờ hay lo sợ gì hết. Nó chỉ cần biết những thứ nó muốn, liên tục thúc đẩy bạn cho đến khi bạn cung cấp cho nó những thứ nó cần. Đó là cảm giác khi yêu một cách vô vọng. Chỉ được nhìn vào cái vật xinh đẹp, hoàn hảo đó, nhưng lại hoàn toàn ở xa tầm tay. Nhưng dù biết vậy, bạn cũng cố thử với tới nó. Như thể muốn chạm tay vào mặt trăng. Mình thật hi vọng mình có thể hoặc thuyết phục cậu đáp lại tình yêu của mình, hoặc tìm ra phương thuốc chữa trị virus cho căn bệnh yêu đơn phương này.

Mình có nói với bạn là mình chưa hề có suy nghĩ nào trong đầu về Jamie mà không dính dáng tới làm tình một cách trực tiếp hay gián tiếp không? Mình muốn cậu đến nỗi mình có thể nếm được mùi vị của cậu khi mình bước ngang qua. Nhịp thở mình thì ngưng lại, và mình cảm nhận được lực hút mãnh liệt từ cậu, kéo mình thật mạnh, chỉ để chạm tay vào người cậu. Mà, một phần nào đó trong mình lại cảm thấy mình không xứng được chạm vào cậu. Mình thấy sợ. Có thể bạn nghĩ mình chỉ thấy căng thẳng trong khi chỉ việc nói với cậu ấy là mình yêu cậu. Nhưng không phải dễ như vậy. Thành thật mà nói, mình hiện giờ đang thấy hạnh phúc khi thương thầm Jamie, cảm nhận được sung sướng tột độ mà chỉ cần nhìn cậu cười. Mình biết là cảm xúc của mình không được đáp lại, mà mơ ước của mình hoàn toàn không phải "thật" theo nghĩa chính xác của nó. Nhưng... niềm vui khi nghĩ rằng cậu có khả năng là gay, rằng cậu cũng có thể đang nghía mình, thật to lớn! Tình yêu thật vĩ đại, mà lẽ hiển nhiên, đó cũng là thứ mình đang tìm kiếm, nhưng mình cũng không phủ nhận cảm giác tội lỗi khi không biết cậu thật sự nghĩ như thế nào. Những người chỉ sống vì kết quả chính xác sẽ nói "Làm liển bây giờ đi chứ đừng ngu ngốc mà không làm gì cả". Những ai nói như vậy là đã quên đi niềm vui thật sự mà tình yêu có thể mang lại cho họ. Niềm vui mà sự mập mờ, nụ cười e thẹn và những cái liếc nhìn lén có thể cung cấp. Quả là tuyệt vời đối với mình. Mình yêu cái cảm giác này. Mình không vội. Cứ mặc họ muốn làm tình với chừng 30 người để rồi hy vọng rằng họ kiếm được định mệnh của họ trong số những người đó. Mình thà chờ đợi thêm để tìm một người mình thật sự yêu. Một người mình có thể đợi cho đến phút giây cuối cùng. Người luôn làm mình phải đoán biết. Mình thích như vậy lắm.

Tốt, mình dự tính bữa nay chỉ toàn viết về Jamie nhưng hình như không phải. Và mặc dù mình khởi đầu câu chuyện ngày hôm nay thực sự vui vẻ, có vẻ như niềm vui đó đã xuống cấp thành một cái gì đó đáng buồn chán. Thế tại sao mình không kết thúc ngay tại đây, khi tâm trạng vẫn còn kha khá. Ngủ ngon!

Ngày 7 tháng 4
Kết quả cho tình huống Simon!!! Hôm nay vào bữa ăn trưa, mình đứng ngay cạnh cậu ấy khi cậu xếp hàng lấy đồ ăn, hai đứa bắt chuyện với nhau. Rồi cậu ta nhắc đến bà Bronski, giáo viên dạy toán lớp cậu. Tôi cứ đinh ninh khẳng định với cậu bà ta quái thú cỡ nào. Và ngay vào cái phút mình gọi bả là "con quái đầu heo", cậu phá lên cười ha hả! Thành ra, tình hình đang đầy thiện cảm với tiến triển tốt, phải không vậy? Nhưng thế vẫn chưa đủ. Sau khi cười nghiêng ngả sau vài câu đùa nữa, mình mở miệng mời Simon lại nhà thêm lần nữa... rồi cậu nói ĐƯỢC! Bạn có tin nổi không? Cậu ấy nói ĐƯỢC!!! Đây chắc hẳn là một bước tiến mới theo đúng quỹ đạo. Ôi trời... bạn nên thấy Simon vào lúc đó, trông cậu thật dễ thương với nụ cười tủm tỉm trên gương mặt. Cậu còn dễ thương hơn trước giờ nữa. Mình cứ nghĩ về chuyện này cả ngày còn lại, chất giọng và âm điệu trong lời cậu khi cậu nói được. Có phải giọng tán tỉnh không? Giọng nói khêu gợi? Giọng gay e thẹn? Mình.không.biết! Mình chưa bao giờ ngại ngùng được một đứa con trai gay nào dụ dỗ hết. Ặc! Mình phải dọn dẹp phòng! Phải đi tắm...một lần..không...hai lần! Như thế mình mới cực kì sạch sẽ và có mùi thơm ngọt ngào. Tối nay tắm hai lần rồi thêm một lần vào sáng mai nữa. Mà mình đảm bảo sẽ mặc một bộ đồ hay hay. Cái gì đó mà cậu thích. Phải nhớ được cậu thích mình mặc gì nhỉ? Mình ăn mặc như thế nào khiến cậu nói chuyện với mình nhiều nhất? Hmmm, có khả năng bộ đồ đang bận hiện giờ! Có vẻ ổn đấy! Mà khoan...không ổn. Mình không thể ăn bận y chang suốt hai ngày liên tục, Simon sẽ nghĩ mình ở dơ hay sao đó. Mình sẽ tìm được cái gì đó tốt hơn.

Wow...Mình không nghĩ mình có khi nào thật sự nghĩ sex sẽ như thế nào. Ừ thì...ý mình nói...mình có nghĩ...nói đúng ra thì rất nhiều. Nhưng mình chưa hề nghĩ đến chuyện phải làm gì với ...tay mình ... hay lưỡi mình. Hay bất cứ thứ gì! Mình chưa từng hôn ai cả. Mình từng đọc về chuyện này, nhưng chưa có ai chỉ cho bạn cách hôn ra sao! Họ chỉ nói "Hai đứa hôn nhau, cảm giác thật tuyệt vời". Chẳng giúp ích cho mình được gì hết! Lúc nào thì dùng lưỡi? Lúc nào thì nhắm mắt? Ok, ít ra mình cũng biết phải nghiêng qua một bên để không phải đụng mũi đụng mũi cậu ấy. Chỉ biết có nhiêu đó thôi. Nhưng...mình nên nghiêng sang bên trái...hay bên phải? Có lẽ mình nên đợi xem cậu ta nghiêng bên nào trước, rồi chỉ việc nghiêng hướng ngược lại. Nhưng làm sao nếu cậu ấy lại đợi mình nghiêng trứơc? Nó sẽ là nụ hôn đam mê và gần gũi, hay mình để cho nó ngọt ngào mà ngây thơ?

Biết không, nếu chỉ hình dung ra làm sao hôn một thằng con trai đã rắc rối nhiều như vầy, mình càng gặp rắc rối to giây phút cởi đồ ra! Mình hoàn toàn không biết Simon trông thế nào khi không mặc đồ. Jesus! Mình cá là cậu hấp dẫn lắm! Mmmmm... dễ thương và mềm mại và ..."to". KHOAN...làm sao nếu cậu ta...bạn biết đấy...'to' hơn mình? Sẽ là vấn đề gì chăng? Mình có nên... luyện tập cơ thể một chút hay làm gì đó trước không? Mình không muốn cậu nhìn mình rồi bật cười khúc khích! Sẽ rất là tệ! Ok..ừm... có lẽ mình nên đợi đến lúc cậu dấn sâu vào cuộc và thư giãn rồi mới cởi quần. Lúc đó cậu sẽ không để tâm đến. Vậy xem ra được đó.

Không tin được mình đang làm chuyện này! Tuyệt! Mình sẽ đánh răng vài lần tối nay, cả ngày mai nữa, để chắc là hơi thở mình thơm tho, tươi mát hơn bao giờ hết. Mình cũng có mẫu dùng thử thuốc súc miệng từ ông nha sĩ. Mình sẽ đem nó theo vào trường, và xài nó vào cuối buổi học. Với lại kẹo cao su. Với kẹo tic tacs nữa... phòng ngờ thôi. Sẽ tuyệt vời lắm đây!

Mình có 'kinh nghiệm trọng đại' để chuẩn bị! Thành ra nên ngưng viết ở đây. Hy vọng đây là bài viết cuối cùng mình viết với tư cách của một người còn dzin! Mình sẽ không làm gì tối nay! Để dành cho Simon! Gặp lại bạn ngày mai với tin mừng nhé!

Billy

Ngày 8 tháng 4
Ừm, Simon có lại nhà chơi. Ở lại một lát, chơi vài ván điện tử...rồi cậu đi mất. Thở dài... đi mất đất. Mình không hiểu. Mình đã làm gì sai nào? Có thể tại mình tắm nhiều quá, ai biết được? Mình biết thủ phạm là gì rồi ... cái áo thun ngu xuẩn này! Mình bữa nay mặc áo xanh dương. Đáng lẽ mình đã nên mặc màu đỏ! Ngốc xít! Đỏ là sắc màu tình yêu, ai cũng biết! Màu đỏ làm nổi trội màu mắt nâu của mình, đồng thời cũng tương phản với mái tóc sậm. Nếu mình 'gay' hơn một chút thì mình đã biết rồi. Không thể tin được mình làm hỏng chuyện hôm nay.

Thế, Simon đi về nhà cùng mình ngay sau khi tan học, đúng không? Và mới bước tới cửa vào, mình đã run như điên. Mình bắt đầu thấy căng thẳng và đần ra, mình chắc là cậu cũng nhận ra. Dám cá là cậu nhận ra. Bởi vậy nên cậu không cố làm chuyện gì hết. Trông cậu lại cực kì dễ thương lúc lại nhà mình. Mình cố tình áp sát lại gần cậu lúc hai đứa chơi điện tử, nhưng ngay cả khi chân mình chạm vào chân cậu, cậu không cử động lấy một inch. Mình thiệt tình muốn chúi người tới mà bất ngờ hôn cậu, bạn biết không? Cậu ở gần quá, người cậu thơm thiệt thơm, mà lại đang tập trung hết sức vào trò chơi điện tử, đến nỗi cậu sẽ không nhận ra mình làm chuyện đó cho đến khi đã quá trễ. Nhưng... mình chỉ không làm được. Mình đúng là thằng nhát cáy mà! Mình quả quyết rằng cậu ta đợi mình đi bước đầu tiên. Mình chắc chắn với bạn là vậy. Nếu mình có gan hôn cậu thì chuyện đâu đến nỗi này, và giờ này mình sẽ ngồi đây hí hoái viết xuống buổi chiều nay đã đầy phấn khởi, nóng bỏng và hấp dẫn như thế nào. Thay vì vậy, mình chỉ ngồi đây mà bặm môi tự rủa xả bản thân.

Không công bằng, biết không? Ý mình nói... Simon có thể chủ động trứơc! Mình không biết vì sao 'mình' phải là người có gan. Mình cũng đã thử vật lộn với cậu ấy một chút, lúc cậu đòi về. Mình đoán mình thấy hoảng khi cậu đứng dậy, mang giày. Mình chỉ...không muốn cậu bỏ đi. Nên mình đã... thử cù lét cậu trên giường. Mình đoán lăn lộn chút chút sẽ thu được sự chú ý của cậu. Nhưng không, cậu chỉ phá lên cười. Như thể hai đứa chỉ 'giỡn chơi' với nhau hay gì đó. Rồi cậu nói "Billy...thiệt mà... tớ phải về...". Nhưng cậu vẫn nhìn mình cười, mà lúc đó mình ngồi trên người cậu, và mình thật chẳng muốn để cậu rời đi, và ... sau vài phút, mình đứng dậy, để cậu về nhà. Đáng lẽ mình nên hôn Simon khi ở trên người cậu, giống cảnh trong câu chuyện "Đứa trẻ mới" mắc dịch trên tivi ấy! Câu chuyện ngu ngốc! Cảnh như thế chẳng thể bao giờ xảy ra. Dù sao thì ít ra cũng là với mình.

Mình sẽ nguyền rủa, cắn rứt lương tâm trong thời gian dài, dài nữa. Mình tắm bao nhiêu lần như vậy cũng chẳng được ích lợi gì. Không những thế, mình còn để dành 'chuyện ấy' cho thằng nhóc đó nữa! Giờ mình thấy rạo rực gấp bội và vẫn còn dzin.

Mình sẽ nằm trên giường mà đập đầu vào gối tự tử hay sao đó. Cậu vừa mới ở ngay đây, mà mình lại đi mà làm hư mọi chuyện. Cuộc đời đôi lúc cũng như đống phân không hơn không kém.

Ngày 10 tháng 4
Không có ý định viết lách gì bữa nay. Có khả năng sẽ lại ân hận, tự đay nghiến bản thân về thất bại ngày hôm trước. Mình trông thấy Simon hôm qua và hôm nay, hơi hơi hy vọng là cậu ta sẽ tỏ ra 'thân mật' với mình hơn sau màn lăn lộn hôm kia. Nhưng không. Cũng vẫn là Simon trước giờ. Dù vậy, cậu nói cậu đã thấy vui, nên mình cho rằng đây là điểm cộng. Không phải một điểm lớn, nhưng dù gì vẫn là điểm cộng. Ai biết được, có khi chỉ tại cậu ấy mắc cỡ. Xem chừng mình có thể thử lại vài lần nữa vào tuần sao, lúc cậu lại nhà mình chơi. Để xem. Nhưng không hiểu sao mình ngờ ngợ liệu cậu có đồng ý trở lại nhà mình không, khi mình cư xử như người gỗ vậy.

Ừm, thằng Sam dạo này có thám thính chút đỉnh dùm mình về đứa con gái trong vòng nghi vấn, và có vẻ như đấy chắc chắn không phải Célia. Mặc dù nhỏ từng nói nhỏ nghĩ mình 'trông cũng bảnh trai chán'. Sẵn tiện chú thích luôn, đây là thuật lại y chang từng chữ một. Ừm, ít ra thì đó là những gì thằng Sam hiện có thể cung cấp cho mình biết. Thành thật mà nói, mình đoán dù sao thì nhỏ cũng thích mình. Nhưng nhỏ không phải là đứa con gái mình đang muốn đề cập đến. Thành ra cuộc điều tra vẫn được tiếp tục... Mặt xấu là...mình không nghĩ đến hậu quả việc tìm ra người đó. Ý mình nói, hễ thằng Sam hay ai đó nói cho mình biết đó là ai... mình sẽ phải, kiểu như, đưa ra quyết định liền tức khắc. Hoặc là mình sẽ nói "Được, tớ sẽ cặp với cậu" để mọi người khác vẫn nghĩ rằng mình 'thẳng'. Hoặc là mình nói "Không, tớ xin lỗi", chà đạp nhỏ xuống thềm xi măng. Trời, sau mọi cái ngắm nghía đắm đuối rồi tơ tưởng mơ ước của mình đối với Jamie Cross, mình không thể tưởng tượng được nếu cậu ta chỉ nói "Không". Làm sao nếu mình làm vậy với một người nào khác? Làm sao nếu nhỏ đó chuyển sang căm ghét mình? Tuyệt, thật tuyệt, làm như mình chưa có đủ buồn bực, bây giờ lại gánh chuyện này lên vai. Bây giờ mình không biết là mình muốn biết hay không muốn biết. Nếu mình làm tan vỡ trái tim đứa con gái này, chuyện này sẽ theo ám mình trong thời gian dài, dài lắm đây! Khoảng chừng... ba tuần hay gì đó! Mình sẽ mang danh hiệu "kẻ vô tình" dán ở trên trán, cho đến khi có ai đó quyết định thử vận may. Và ai biết chừng nào chuyện đó sẽ xảy ra?

Khỉ thật! Mới nghĩ ra điều này! Giả sử mình đá con nhỏ, rồi bị đặt tên là "thằng khốn nạn nhẫn tâm xé con tim người ta ra làm nhiều mảnh vụn", rồi đến tai Simon? Cậu ta sẽ bỏ cuộc về mình, mà đi ngủ với người khác! Ặc! Ok! Phải nghĩ nhanh ra cách giải quyết! Nhiệm vụ cần thực thi trong vòng bảy ngày tới...Mình cần dụ Simon trở lại nơi này, rồi xoay sở làm sao để cậu ít nhất cũng phải hôn môi mình trước khi mình tìm ra đứa con gái nào để ý mình. Mọi sự trong vòng khẩn trương! Phải đi đây. Mình phải gọi điện cho Simon tối nay, nói ngọt với cậu một chút, để cậu đồng ý lại đây. Rồi mình sẽ ra tay.

Gặp sau!

Ngày 11 tháng 4
Tạm thời vẫn ổn. Chưa có tin tức gì mới về nhỏ đó. Mặc dù Melissa có nói với mình là nhỏ thích tóc mình lắm. Nên cứ dùng mấy ngón tay mân mê tóc mình mãi suốt chặng đường đi trên hành lang trường. Bạn chẳng thể nào biết cảm giác đó dễ chịu như thế nào! Hehehe! Dù nhỏ chỉ là một đứa con gái thôi! Mình nghĩ mình đang phát triển mầm mống cho sở thích kì quặc này. Rất đã! Sao cũng được, mình khá chắc chắn rằng con nhỏ kia không phải Melissa. Melissa thuộc dạng nhạy cảm, sến, nhưng không phải với ai cũng vậy. Mình đoán nhỏ chỉ là một người cực kì đáng mến. Dù sao đi nữa, cũng chỉ là bạn không hơn. Mà cũng không hẳn thân được như thế... có vẻ giống như "một người mình có thể nói chuyện trong phòng học" hơn. Thành ra, người phụ nữ bí ẩn ấy vẫn còn đang lẩn trốn, điều đó có nghĩa là mình có thêm thời gian để dụ dỗ Simon lại nhà thêm lần nữa. Mình không biết nên làm gì khác lần này, nhưng thiệt tình mình cũng tính đến chuyện chỉ nói "Kệ cha nó!" rồi chọt liền lưỡi mình vào cuống họng Simon ngay cái giây phút cậu xách cặp mông nhỏ xinh ấy bước qua cửa vào phòng ngủ mình. Mình muốn nghĩ rằng mình có đủ can đảm như thế nhưng chẳng hiểu vì sao mình thấy nghi ngờ bản thân. Có thể mình lại nảy sinh sự gan dạ này ngay sau khi cậu chuẩn bị quay trở ra khỏi căn phòng. Xem chừng mình có nhiều tự tin hơn khi bị lạc trong đám mây mù sợ hãi. Nghe có vẻ tức cười nhỉ...

Thôi thì tạm dẹp cái vấn đề phức tạp đầy áp lực ấy sang một bên...

Bây giờ mình sắp ra ngoài khu đồi gặp thằng Sam và phải cố thuyết phục khéo nó đừng có dính sâu vào công cuộc săn lùng nhỏ con gái huyền bí ấy nữa. Mình không thể chỉ lại đó rồi bảo "Đừng có đi hỏi vòng vo nữa!" mà mình lại chưa muốn nó tìm ra con nhỏ đó. Mình cần thêm vài ngày để hạ gục Simon cái đã. Chúc mình may mắn đi, hỡi nhật kí thông thái của mình. Gặp lại sau!

Ngày 12 tháng 4Hừm... có vẻ như mình đã phạm sai lầm cực lớn, đi bảo Sam rút lui trong vụ án 'nhỏ con gái bí ẩn'! Lúc hai đứa đang ở khu đồi ngày hôm qua, mình cố hết sức để bãi nhiệm nó ra khỏi nghĩa vụ đào sâu tin tức, nhưng vừa ra vẻ như mình không thèm quan tâm. Hừm, xem ra thằng Sam lại hiểu lầm rằng mình đang buồn bực vì nó vẫn chưa tìm ra được đó là ai, thành ra giờ đây nó làm việc cật lực gấp đôi để giúp mình! Ặc! Mình chỉ muốn nó ngưng lại! Mình không muốn có bạn gái! Đừng, đừng, xin đừng ép mình phải có bạn gái! Mình muốn một cậu con trai! Có lẽ mình nên phái nó đi kiếm cho mình một thằng đực rựa thay vì vậy. Nếu may mắn, nó sẽ quay trở lại với thầy dạy thể dục.

Ngoài nỗi bực dọc vì ngày càng đâm sâu vào sai lỗ (hehehe, biết không, mình không có ý nói bậy! Nhưng đọc nghe tếu tếu!) với vụ nhỏ con gái ấy.... có chuyện khác xảy ra ngày hôm qua mà mình thật sự không chuẩn bị sẵn tâm lí. Ý mình nói, nó chỉ xuất hiện trong đầu mình, rồi từ chối biến đi. Sam cùng mình đang ngồi trên đỉnh đồi, tranh luận, rồi nó khen mình vài câu nhằm làm mình thấy dễ chịu hơn về việc tìm ra con nhỏ thích mình. Rồi, đột nhiên khi không mình nhìn sang nó, lại thấy một con người lạ lẫm xinh đẹp ngay trước mắt. Mình biết, mình biết... nó đối với mình chẳng khác gì như người anh, em trai. Nhưng ... như thể đó là cái giây phút vàng son mà trong mắt mình, nó tự nhiên trở thành cậu trai đẹp trai nhất trên thế gian này. Nghe điên rồ, và cầu trời đừng để cho thằng đó đọc được những dòng này, nhưng đó là sự thật. Tóc, mắt, quần áo, cử động cơ thể, lồng ngực, đôi môi, cổ của nó.... mọi thứ trên người Sam dường như phối hợp tuyệt vời với nhau hôm đó mà không vì nguyên nhân nào cả. Và mình không sao ngăn được cái ý muốn ôm chầm lấy thằng bạn thân. Cả trái tim cùng tâm trí mình đều bắt tay đồng ý, cùng nói "Đúng vậy, Billy... đây chính là nó. Là đứa con trai mày cần". Suốt buổi chiều hôm qua mình ngơ ngẩn vì nó, tự hỏi không biết cảm giác ra sau nếu mình được hôn nó dù chỉ một lần. Điểm đáng sợ nhất là Sam không làm gì khuyến khích điều này hết. Nó chỉ tình cờ xảy ra. Nhưng hôm nay... khi thức dậy, gặp Sam ở trường, cảm xúc lạ lùng ấy biến mất tiêu. Tan biến vào hư không, đến nhanh, đi cũng nhanh. Có thể đó chỉ là cảm xúc bất chợt chỉ nảy ra trong một buổi chiều duy nhất, sau đó lại trở về năm sâu trong những nơi tối tăm nhất của tâm trí mình, cùng với 'tình một đêm' và các thứ tình cảm nhăng nhít, bồng bột, đại loại như thế, và chúng chỉ trở thành niềm hối hận khi mà việc đã lỡ rồi. Mình sẽ xem chuyện này do rối loạn hóc môn tuổi dậy thì, coi nó như giây phút điên rồ đã một đi không trở lại vậy.

Về phần hôm nay, không có gì đặc biệt. Không có gì khiến mình phải chú ý. Đầu óc mình quá rối bời bởi chuyện thằng Sam, đến mức mình nghĩ mình nên để mọi chuyện còn lại vào cuối danh sách những điều cần lưu tâm vậy. Hy vọng rằng mình đã không bỏ lỡ điều gì thú vị. Gặp sau!

Hết